
g Phương Diệu nhíu mày hỏi: “Hoàng Hậu nhận thức hắn sao?”
“Theo sự quan sát của thuộc hạ, nương nương cũng không quen biết
người nọ, hơn nữa người nọ thủy chung đội nón che mặt nên thuộc hạ không thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn.”
Đông Phương Diệu không nói, tựa hồ đang phỏng đoán người áo xanh rốt cuộc có nguồn gốc ra sao.
“Mặt khác……” Thanh âm của vị thám tử kia lại vang lên bên tai hắn,“Đám người thuộc hạ từ hai năm trước đã luôn luôn theo dõi nương nương, người một đường từ bắc hướng nam, đi một chút lại ngừng nhưng thủy
chung không có dấu hiệu quay đầu . Nhưng khi nương nương trên đường đi
qua trấn Vĩnh Ninh, nghe nói hoàng thượng bị Tam vương gia gây thương
tích , hiện thời lộ tuyến đã từ nam chuyển bắc, thẳng đến phương hướng
kinh thành mà đến.”
Tin tức này giống như một đạo sét đánh, khiến cho hồn phách Đông Phương Diệu thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Từ nam chuyển bắc, thẳng đến kinh thành, đây là ý tứ gì ? Tố Quyết rốt cục cũng muốn trở về nhìn hắn?
—
Chạy gần mười ngày lộ trình, Tần Tố Quyết cũng trở lại Kinh thành sau hai năm bỏ đi.
Nàng biết quyết định này của mình rất hoang đường, bắt đầu từ lúc hai năm trước ra đi không lời từ biệt, nàng đã định cùng người nọ phân rõ
giới tuyến.
Ấy vậy mà khi nàng nghe được tin tức hắn bị Tam vương gia đâm bị
thương thì vẫn không bỏ xuống được sự lo lắng dành cho hắn,nàng trằn
trọc trở lại nơi hai người có biết bao kỉ niệm nhớ thương .
Trông thấy lưỡng đạo cửa cung cao ngất , nàng không khỏi nhớ tới vài
năm trước, đoạn năm tháng khi bọn họ mới mười tám, mười chín tuổi, một
người là hoàng tử không được sủng ái, một người là ái đồ của Thiên Cơ
lão nhân.
Vào ban đêm khi trời đầy sao, hắn lôi kéo nàng, chỉ vào lưỡng đạo cửa cung tượng trưng uy nghiêm cùng quyền thế đối nàng hứa hẹn nói:“Sớm
muộn gì cũng có một ngày, ta muốn cùng nàng chính đại quang minh từ nơi
này đi vào, tọa bắc hướng nam, cùng nhận bách quan triều bái, làm cho
nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất , vui vẻ nhất, có quyền thế nhất
trên đời này .”
Lời thề thật thâm lạc tiến đáy lòng nàng, xoay quanh bên tai, không cách nào xua đi được.
Chậm rãi kéo suy nghĩ về, Tần Tố Quyết lạnh nhạt cười.
Hiện thời, chính đại quang minh từ nơi này đi vào, nhận bách quan
triều bái, chỉ có một mình hắn. Mà nàng vẫn giống như rất nhiều năm
trước , chỉ có thể lén lút đi vào .Trèo tường tiến vào,nàng đi tìm nơi
có thân ảnh của hắn.
Nàng mặc một thân hắc y phục , tránh thoát khỏi tai mắt của ngự lâm
quân , nhẹ nhàng bước chân, phóng qua nóc nhà một tòa lại một tòa nơi
hoàng cung này, thẳng đến phương hướng Triều Minh Cung mà đi.
an đêm, gió thổi cảm giác có
một chút mát lạnh, nàng không một tiếng động nhảy lên nóc nhà Triều Minh Cung. Giờ phút này, hắn hẳn là sẽ ở tẩm cung nghỉ ngơi đi ?
Chậm rãi lật mái ngói trên nóc nhà, mơ hồ có thể thấy được bóng người ở phía dưới.
Khi bóng người kia chậm rãi trở nên rõ ràng thì Tần Tố Quyết khó nén
được tưởng niệm ở sâu trong nội tâm , si ngốc nhìn xem nhất cử nhất động của hắn .
Cùng hai năm trước so
sánh với, hắn tuấn dung vẫn vậy, nhưng so với lúc trước thì gầy hơn một
chút, sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy, là do hắn đang bị thương sao ?
“Vạn tuế gia, thương thế của ngài đang từ từ chuyển biến xấu, ngài lại không cho thái y chẩn trị, nô tài sợ chỗ đau sẽ càng thêm nghiêm
trọng, nếu không ngài uống chén thuốc này trước được không?”
Tường Quý bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng, cơ hồ là vẻ mặt cầu xin chủ tử uống thuốc.
Nam nhân sắc mặt tái nhợt cố tình không liếc mắt nhìn Tường Quý một cái, trong tay cầm một quyển tấu chương chậm rãi xem.
Thấy thế Tần Tố Quyết không khỏi nhíu mày. Hắn cố ý để miệng vết thương chuyển biến xấu, người này thật sự là quá cố chấp mà.
Nàng có cảm giác muốn đi mắng hắn một chút, nhưng sau khi mắng thì lại như thế nào đây ?
Lúc trước đã quyết định không bao giờ gặp hắn nữa, không nghĩ đến hắn nữa, sẽ không vì hắn thương tâm nửa phần.
Nàng ở trong cuộc đời hắn bất quá chỉ là một người trợ giúp hắn đi
lên ngôi vị Hoàng Đế, hiện thời hắn đã thành công ngồi trên vị trí đó,
trong thiên hạ mọi thứ đối với hắn giờ đây hết thảy đều dễ như trở bàn
tay, thế giới của hắn đã không có chỗ để nàng tồn tại.
Lần này hồi kinh, bất quá chính là muốn xác định hắn vẫn bình yên vô
sự, chỉ cần hắn còn có thể tiếp tục ép buộc người khác, tiếp tục dùng
người ta để mưu bàn tính kế cho giang sơn kiêu ngạo của chính mình, tận
mắt trông thấy những điều đó là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Tần Tố Quyết nhẹ nhàng đóng mái ngói lại, nhìn nhìn bầu trời tràn đầy các vì sao ,nàng nhẹ nhàng thi triển khinh công, nhanh
nhẹn rơi xuống ngự hoa viên.
Lúc nàng vừa xoay người bên tai nghe thấy một trận tiếng bước chân lộn xộn.
Ngự hoa viên vừa rồi còn yên lặng, đột nhiên xuất hiện hàng trăm Ngự
lâm quân vây lấy nàng vào bên trong, bọn họ nhất tề quỳ xuống cất cao
giọng nói khi nàng không kịp trở tay :“Cung nghênh Hoàng Hậu nương nương hồi cung.”
Tần Tố Quyết nghe vậy liền kinh hãi.