Polly po-cket
Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình

Dạy Dỗ Bà Xã Của Mình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322690

Bình chọn: 7.00/10/269 lượt.

Tư Hàng lắc đầu một cái, “Vừa đau lại vừa thoải mái.”

Trên mặt Hầu Quả Quả xuất hiện một dâu chấm hỏi lớn, “Vậy là có ý gì?”

“Cậu còn hỏi nữa là sẽ liên quan đến anh hai cậu đó.” Phương Tư Hàng tốt bụng nhắc nhở cô.

“Ách…” Hầu Quả Quả nhìn xung quanh, “Không sao, không sao, anh hai mình không có ở đây, cậu nói đi.”

Phương Tư Hàng thở dài, lòng hiếu kỳ đúng là giết chết một con mèo.

“Cậu mau nói đi.”

“Anh cậu……….”

“Em đọc sách mà cũng nghiêm túc như vậy thì đậu đến ba trường đại học rồi.” Một giọng nam lạnh lùng vang lên.

Phương Tư Hàng nhíu mày, “Anh về rồi?”

Phương Tư Hàng không giống những cô gái bình thường, có thể nở nụ cười ngọt ngào nhìn ông xã của mình nói, “Ông xã thân yêu, anh đã về rồi.”

Hầu Mặc Khiêm cũng không ảo tưởng đến hình ảnh đó, nhưng mà anh có suy nghĩ của mình, anh ôm eo của cô, nói nhỏ vào tai cô: “Anh về rồi, em có nhớ anh không?”

“Không nhớ.” Phương Tư Hàng thành thật trả lời, cô ngủ đến giờ này, lại vội vàng ăn cơm, làm sao có thời gian mà nhớ anh.

Hầu Mặc Khiêm khẽ cười hôn lên mắt Phương Tư Hàng một cái, anh đã sớm biết câu trả lời của cô rồi.

Hai người họ quả thật là một đôi vợ chồng không tầm thường, Hầu Quả Quả không nói gì, cô nhìn hai người họ một cái, rồi len lén chuồn đi.

“Quả Quả, cậu đi đâu vậy?”

“Ừ, ra ngoài đi dạo một chút.”

“Không nói chuyện nữa sao?” Hầu Mặc Khiêm cười yếu ớt nhìn em gái mình.

“Không nói chuyện, lần sau cũng không dám nói chuyện này nữa.” Hầu Quả Quả không dám tưởng tượng anh cô đã nghe được bao nhiêu.

“Anh nghe lén chúng em nói chuyện phiếm?” Phương Tư Hàng ngó anh một cái.

Hầu Mặc Khiêm nhìn cô một cái, khoác vai cô: “Anh với em ra sân sau đi dạo một chút.”

Khi hai người đi ra khỏi tầm mắt của Hầu Quả Quả, thấp thỏm trong lòng Hầu Quả Quả cuối cùng cũng được buông xuống, nhưng mà cô vẫn không hiểu cái gì là vừa đau vừa thoải mái?

Sân sau của biệt thự nhà họ Hầu rất đẹp, từng ngọn cây, cọng cỏ đều được người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc, đi dạo ở đây rất thoải mái.

“Thế nào là vừa đau vừa thoải mái?” Đột nhiên Hầu Mặc Khiêm mở miệng hỏi.

Phương Tư Hàng cười, “Quả nhiên anh nghe lén.”

“Hả?” Hầu Mặc Khiêm tò mò hỏi cô, thân là một người đàn ông, anh cũng rất để ý, nhất là khi anh rất thỏa mãn với chuyện này, cô có giống anh không? Anh rất để ý điều này, vì cô là người phụ nữ anh quan tâm nhất.

Phương Tư Hàng liếc mắt nhìn anh, không muốn vòng vo, “Lần đầu tiên … con gái … ai cũng sẽ đau.”

Thì ra là ý này, Hầu Mặc Khiêm xấu hổ.

“Còn thoải mái….Chính là khen kỹ thuật của anh tốt, làm cho em rất thoải mái.” Mặc dù Phương Tư Hàng rất bảo thủ, nhưng cũng không phải không dám nói.

Hầu Mặc Khiêm nhất thời im lặng nhìn cây cối xanh mơn mởn trước mặt, Phương Tư Hàng vỗ nhẹ lên lồng ngực anh, “Tại sao anh không nói gì?”

“Cảm ơn bà xã đã khen ngợi.” Anh cười cười nhìn cô.

“Stop!” Phương Tư Hàng đi về phía ghế mây, nhưng Hầu Mặc Khiêm nhanh hơn cô một bước, anh ngồi xuống trước, kéo cô ngồi lên đùi anh, ôm cô vào trong ngực.

“Này.” Cô chỉ dám nói, chứ không dám làm loại hành động chết người đó ở đây nha!

“Bà xã.” Anh đột nhiên gọi cô.

Phương Tư Hàng có chết cũng không nói ra hai chữ “ông xã” buồn nôn kia, “Làm chi?” Cô tức giận nói.

Thật ra bọn họ mới quen không bao lâu, muốn cô lập tức để anh muốn gì được đó, giống như một người vợ hiền, thì có chút….khiến người khác khó chịu rồi.

“Trước kia anh đã từng qua lại với cô gái khác.” Anh vùi đầu vào cổ của cô, thẳng thắn nói, “Nhưng em là người anh có ấn tượng sâu nhất.”

Nếu như anh nói cho cô biết, trước kia anh là một con gà trống, Phương Tư Hàng nhất định sẽ lập tức ly hôn với anh, tên lừa gạt!

Nếu như anh nói cho cô biết, anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình cô, Phương Tư Hàng tuyệt đối tin tưởng có quỷ, tên lừa gạt bậc nhất!

Mười năm trước, cô sống với mẹ của cô, cô chỉ biết cuộc sống của một bà mẹ độc thân rất đơn giản, mười năm sau, cô sống cùng với cha của cô, cô biết một người đàn ông trái ôm phải ấp thối nát thế nào, cho nên cô sẽ không dễ dàng tin tưởng đàn ông.

“Em tin anh.” Mãi lâu sau, cô mới khạc ra một câu như vậy.

Hầu Mặc Khiêm có tiền có thế, có tài lại tuấn tú, còn cô không có gì cả, vậy mà không biết vì sao, cô lại tin tưởng anh, không vì bất kỳ lý do nào, tin tưởng anh tuyệt đối, vì anh không giống những người đàn ông cô đã từng gặp, anh rất thành thật với cô, cũng rất tốt với cô.

“Nhưng mà, chúng ta mới biết nhau không bao lâu, tại sao lại có ấn tượng sâu nhất?” Nhất kiến chung tình sao?

( Nhất kiến chung tình = Vừa gặp đã yêu, nhưng Su thích dùng Nhất kiến chung tình hơn )

“Sau này em sẽ biết.” Hầu Mặc Khiêm cười nói.

Anh không muốn nói, cô cũng không nói gì thêm, “A.”

“Bà xã, em có thể gọi anh một tiếng ông xã được không?”

“Ông….”

“Hả?”

“Xã…..”

“Gọi một lần, ông xã.”

“Ông…….Xã…..”

“Aiz!” Hầu Mặc Khiêm khẽ thở dài.

Từ từ đi, không nên vội, sau này sẽ được nghe, anh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Cha mẹ Hầu Mặc Khiêm rất sáng suốt, cho dù người Hầu Mặc Khiêm cưới chính là con gái của Phương Chấn Đào, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút không thoải mái,