
ời vợ bị bỏ rơi nhẫn nhịn chịu đựng cũng đều là bộ mặt khóc không ra nước mắt, anh cứ tưởng em là người phụ nữ thiếu đi tuyến lệ chứ.”
“Sao anh quay lại vậy?” Không để ý lời trêu chọc của Lãnh Vũ Hiên,
nhanh chóng lau sạch nước mắt, cô lại trở về một Tiếu Trác bình tĩnh
kiềm chế.
“Lẽ nào em hy vọng anh rời bỏ ngôi này này?” Lãnh Vũ Hiên không chút
cảnh báo trước bước tới gần cô, vuốt đôi má bướng bỉnh còn hơi ướt, thở
dài: “Anh muốn có em thì làm sao? Em thường ngụy trang, khi kiên cường
thì vờ hiền thục, nhưng khi yếu đuối lại vờ mạnh mẽ, rốt cục em là người con gái như thế nào đây?” Thấy Tiếu Trác hơi bực, cau mày vì lời nói
của anh, anh đột nhiên cười, cười tới mê hoặc lòng người, “Không, anh
nên nói em là một người đàn bà——” Anh ghé sát môi bên tai cô nói thầm
một cách cuốn hút, “Người đàn bà của Lãnh Vũ Hiên anh!”
“Châm biến đủ chưa?” Tiếu Trác cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, đẩy Lãnh Vũ Hiên đang đứng gần ra, “Anh còn tới đây làm gì?” Cô không
thể cũng không có khả năng khiến cho mình bị hút vào!
“Con báo nhỏ bướng bỉnh,” Lãnh Vũ Hiên lắc lắc đầu, nhìn cô có phần
yêu thương, “Em không cảm thấy mệt mỏi khi sống mà cứ phải kiềm nén ư?”
“Em không hiểu anh đang nói gì!” Tiếu Trác có chút bối rối quay người rời phòng ngủ, lại bị Lãnh Vũ Hiên đi trước một bước chặn ở cửa.
“Trước đây em kìm nén tình yêu và lòng thù hận với cha, bây giờ em
lại kìm nén tình cảm đối với anh, em không cảm thấy như vậy rất mệt mỏi
ư?” Lãnh Vũ Hiên nắm chặt hai vai Tiếu Trác, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Anh không thể cho cô thêm cơ hội trốn tránh bản thân nữa!
“Kìm nén tình cảm đối với anh? Ha ha…. Lãnh tiên sinh, anh đang nói
anh và em sao? Không sai, nhưng em kìm nén không phải là tình cảm với
anh, mà em cố gắng kiềm chế sự chán ghét của em với anh vì bạn thân em!” Tiếu Trác kích động nhìn thẳng Lãnh Vũ Hiên hét to, nhưng đôi mắt đen
lại tràn đầy sự trốn tránh và nước mắt, “Em chán ghét bụng dạ hẹp hòi
của anh, khinh thường sự không quang minh chính đại của anh! Đúng sai
của hơn chục năm trước việc gì nhất định phải hận tới tận ngày hôm nay!? Anh báo thù Tiếu Thiên Hào vì sao phải kéo theo cả gia đình ông ta!? Ân oán cha mẹ anh và em có liên can gì!? Anh hận em lại dựa vào cái gì để
lấy bạn thân của em ra làm lợi thế!?” Cô điên cuồng hét to, dường như
muốn đem toàn bộ uất ức mà bản thân kiềm chế bao năm bùng nổ lên.
“Bình tĩnh chút nào, Tiểu Trác, bình tĩnh chút nào!” Lãnh Vũ Hiên ôm
chặt Tiếu Trác đang điên cuồng vào lòng, anh không thể không công nhận
Tiếu Trác bị mất bình tĩnh như vậy đã thực sự chạm vào nỗi đau tận sâu
đáy tim anh. Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên tâm trạng anh bị tác
động bởi một người phụ nữ.
“Em không cần bình tĩnh!” Cô vùng vẫy trong vòng tay Lãnh Vũ Hiên,
“Cha em có thể không tỉnh táo mà vu cáo sự chung thủy của mẹ em, coi em
là nghiệt chủng! Anh có thể không tỉnh táo mà vô cớ hận em, coi em là
công cụ trả thù! Em mãi mãi chỉ là cái thùng trút giận cho các người
không tỉnh táo! Bây giờ anh có tư cách gì yêu cầu em bình tĩnh? Em không muốn bình tĩnh! Em không muốn bình tĩnh!”
“Nghe lời nào, đừng lộn xộn nữa” Lãnh Vũ Hiên ép Tiếu Trác trong cơn
cuồng loạn xuống giường đồng thời dùng chăn bọc lấy cô đang vùng vẫy
không ngừng, “em sẽ làm mình bị thương đấy! Em phải bình tĩnh lại, được
không? Bình tĩnh lại, như thế chúng ta mới có thể nói chuyện tiếp……”
Giọng anh trầm nhưng cuốn hút khiến Tiếu Trác dần dần yên lặng trở lại.
“Em đã bình tĩnh rồi, chúng ta có thể nói chuyện không?” Bản thân
không thể quá kích động, cô cố gắng hít một hơi sâu, bình tĩnh nhìn Lãnh Vũ Hiên dùng chăn ép xuống cô một cách có thành ý.
“Được rồi, chỉ cần em muốn, nói chuyện gì cũng được.” Lãnh Vũ Hiên vừa vuốt tóc rối trước trán cô vừa dịu dàng nói.
“Anh hãy rời khỏi người em trước.” Tiếu Trác ngoảnh mặt sang một bên, trốn tránh đôi tay chăm sóc của Lãnh Vũ Hiên.
“Ừ, được rồi.” Sau khi do dự trong giây lát, Lãnh Vũ Hiên rời khỏi
người Tiếu Trác, nhưng lại thuận tay tung một góc chăn chui vào trong
nằm cạnh Tiếu Trác, “kết hôn lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa thực sự nói
chuyện qua.” Anh giống tên vô lại kéo Tiếu Trác vào lòng, “Muốn nói gì
với anh?”
“Chúng ta ly hôn đi!” Sau khi tranh chấp không được, Tiếu Trác dứt
khoát phản đối anh ôm, dựa vào vòm ngực ấm áp của anh bình tĩnh nói, “em cái gì cũng đều không cần, anh thích lấy gì thì lấy.”
“Ngực anh rất ấm áp nhỉ!” Lãnh Vũ Hiên dường như không nghe thấy
tuyên bố ly hôn của Tiếu Trác, ôm cô chặt hơn, “May mà chúng ta trở về
rồi, “sinh vật nhiệt đới” như em rất khó thích nghi với khí hậu lạnh của nước Anh.”
“Em nói, chúng ta ly hôn đi!” Tiếu Trác không chịu nổi cất cao giọng, “ngày mai em sẽ kêu luật sư…..”
“Xuỵt ——” Lãnh Vũ Hiên dịu dàng dùng ngón tay che miệng Tiếu Trác,
“em vẫn chưa bình tĩnh lại, đợi em sau khi tỉnh táo chúng ta nói chuyện
tiếp.”
“Em đã bình tĩnh rồi!” đẩy ngón tay Lãnh Vũ Hiên ra, Tiếu Trác tức giận hét to.
“Đến lời nói ly hôn không chút lý trí với ông xã em cũng có thể nói ra, ai cũng sẽ không