Đặt Bút Thành Hôn

Đặt Bút Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322464

Bình chọn: 9.5.00/10/246 lượt.

tôi không? Nói cậu ta thất tình, nói nếu tôi không thương em liền cách em xa một chút, cậu ta sợ tôi khi dễ em à? Cậu ta thích em, Hạ Tử Khâm, cậu ta yêu em, Hạ Tử Khâm, thế nào? Được một người đàn ông như Vinh Phi Lân tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, thỏa mãn tâm tính hư vinh nông cạn của em đi! Đáng tiếc em là vợ của Tịch Mạc Thiên tôi, bất kể tôi có yêu hay không, đời này em đều là của tôi, hơn nữa tôi hận nhất chính là phản bội, nhớ kỹ sao, Hạ Tử Khâm. . . . . ."

Hạ Tử Khâm có vài phần kinh sợ, ngừng giãy giụa. Dưới ánh sáng, sắc mặt cô hơi tái, môi cắn chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tịch Mạc Thiên, vẻ mặt có mấy phần cố chấp khó nói:

"Tại sao lấy tôi?"

Ngọn lửa trong mắt Tịch Mạc Thiên hơi run rẩy, nhanh chóng tàn lụi, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cái trán trơn bóng của cô, theo gương mặt trượt đến đôi môi đỏ thắm, khẽ vuốt ve, nghiêng người hạ xuống một nụ hôn, từ khóe miệng tràn ra mấy lời nỉ non mơ hồ.

Hạ Tử Khâm còn chưa nghe rõ, liền bị kích tình của anh bao phủ. . . . . . Hôm nay Tịch Mạc Thiên say đến lợi hại, mà uống say Tịch Mạc Thiên lại rất dịu dàng, trong dịu dàng gần như có chút cẩn thận, giống như cô là đồ sứ dễ vỡ, vô luận là lực độ hay phương thức triền miên, cùng bình thường đều có khác biệt rất lớn.

Mà loại thận trọng dịu dàng này giống như mưa nhẹ đầu xuân, từng giọt từng giọt xâm nhập vào tận đáy lòng của Hạ Tử Khâm, khiến cô mơ mơ màng màng, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng có chút thích cô. . . . . .

Ngoài cưng chiều ra, đêm nay Hạ Tử Khâm chân thật cảm nhận được một Tịch Mạc Thiên khác, giống như màn sương mù nặng nề được vén lên, từ từ lộ ra nội tâm góc cạnh và cao lớn của anh.

Lời nói dối rất xinh đẹp, cho nên mọi người thường sẽ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài diễm lệ này, mà không đi truy cứu chân tướng phía sau, bởi vì chân tướng thường thường là tàn khốc, phụ nữ lại càng như vậy.

Hạ Tử Khâm nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất bởi gối ôm, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy được chút tóc đen tán loạn trên cái đầu nhỏ, cả người núp dưới tấm chăn dày, giống như một con đà điểu đang chôn người trên cát.

Tịch Mạc Thiên bước ra từ phòng tắm, thấy vậy nở nụ cười, đi tới vỗ vỗ cái mông nhỏ hơn vểnh lên của cô:

"Dậy đi, ăn điểm tâm, nếu còn muốn ngủ, ăn xong lại ngủ tiếp, dù sao em cũng không bận chuyện gì."

Hạ Tử Khâm hàm hồ rầm rì hai tiếng, từ dưới gối ôm nhô đầu ra, nhìn chằm chằm Tịch Mạc Thiên, mắt mở thật to, bĩu môi, hình như một cô gái nhỏ này đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn không chịu rời giường.

Khóe môi Tịch Mạc Thiên khẽ cong lên, ngồi xuống sờ sờ cái trán của cô:

"Thế nào? Thân thể không thoải mái sao?"

Hạ Tử Khâm giơ tay lên đẩy anh ra:

"Tịch Mạc Thiên, tối hôm qua anh nói những lời đó, rốt cuộc là có ý gì?"

Ngày hôm qua Tịch Mạc Thiên uống say mèm, trường hợp không biết tiết chế như vậy, hình như đã mười năm rồi chưa có. Những chuyện trước khi uống rượu say anh nhớ rất rõ ràng, nói cho cùng là do máu ghen của đàn ông quấy phá, ghen đến mức có chút không giải thích được, nhưng thực rất khó chịu, một phần là bởi vì Tử Khâm, phần khác là bởi vì Phi Loan.

Năm đó, khi anh và Phi Loan vừa kết hôn, Tịch thị “loạn trong giặc ngoài”, tuy có Vinh thị dốc sức giúp đỡ, nhưng đối với người mới vừa đón lấy sự vụ của tập đoàn như Tịch Mạc Thiên mà nói, cũng rất bận rộn, thế cho nên anh vắng vẻ cô vợ của mình. Điều tiếc nuối nhất là, thời điểm Tịch Mạc Thiên có thời gian để đi bù đắp, thì Phi Loan đã chết, đây cũng là chuyện giấu sâu trong lòng anh. Phi Loan xinh đẹp, dịu dàng giống như hoa quỳnh nở rộ, đằng sau sự rực rỡ chính là ký ức lâu dài.

Cũng vì vậy Tịch Mạc Thiên rất khó quên người vợ đã chết, anh biết đây không phải là tình yêu, nhưng làm đàn ông, làm chồng, anh thiếu Phi Loan quá nhiều, mà Hạ Tử Khâm. . . . . .

Ánh mắt Tịch Mạc Thiên rơi vào trên người cô vợ nhỏ. Cô không phải Phi Loan, nhưng cũng chiếm một phần nhớ thương đặc biệt trong lòng, khiến anh ăn phải giấm chua của Phi Lân. Mà những gì nói với cô tối qua, một chút ấn tượng Tịch Mạc Thiên cũng không có, vì vậy hiện tại bị cô tính sổ, Tịch Mạc Thiên cảm thấy có chút “mạc danh kì diệu”.

Hạ Tử Khâm nháy mắt mấy cái, phát hiện hình như Tịch Mạc Thiên căn bản không nghe thấy lời của cô..., Hạ Tử Khâm biết mình vẫn cần phải nói rõ ràng:

"Tịch Mạc Thiên tôi cùng Vinh Phi Lân quen nhau là tình cờ, anh nên biết, giữa tôi và anh ấy chỉ là bạn bè"

Ánh mắt Tịch Mạc Thiên khẽ lóe lên một cái, nửa thật nửa giả nói:

"Bạn bè? Đó là em nói, ngày hôm qua Phi Lân nói với tôi cậu ta thất tình, tôi nghĩ đối tượng chính là em đi!"

"Anh có ý gì?"

Hạ Tử Khâm cau mày, kìm nén bực bội hỏi ngược lại anh. Ý tứ trong lời nói này của Tịch Mạc Thiên chính là giữa cô và Vinh Phi Lân có điều mập mờ, mà giọng điệu nói chuyện của Tịch Mạc Thiên chui vào trong tai Hạ Tử Khâm, lại có cảm giác vô cùng khó chịu.

Tịch Mạc Thiên cười khẽ đứng lên:

"Không cần bẻ cong ý của tôi, tôi chỉ hy vọng em nhớ thân phận của mình bây giờ, em là Tịch phu nhân. Mặc dù vẫn chưa bị giới truyền thông tung


XtGem Forum catalog