Teya Salat
Đào Yêu Ký

Đào Yêu Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322653

Bình chọn: 8.00/10/265 lượt.

ên là không chịu cho, Đào Yêu lập tức đánh nhau với hắn.

Có thể thấy người che mặt không có ý làm Đào Yêu bị thương, chỉ một mực né tránh không cho nàng bắt được sách trong tay mình.

Mộ Dung Dật Phong chọc chọc Cửu Tiêu, nói: “Bây giờ là Đào Yêu đánh, huynh cũng có thể đi hỗ trợ nàng một chút đi.”

Cửu Tiêu vẫn đứng yên không động đậy, chỉ khẽ nói: “Trọng trách của chúng ta là bảo vệ nàng không bị thương, bây giờ xem ra chúng ta cũng không cần phải lo lắng.”

Mộ Dung Dật Phong dùng lời nói kích hắn: “Không phải huynh sợ người kia à.”

Cửu tiêu vẫn nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “ Huynh nói không sai.”

“Giỡn hoài, người như vầy thì cần gì phải sợ?” Mộ Dung Dật Phong vung tay áo lên nói: “Không giúp thì thôi, ta lên.”

Cửu Tiêu khẽ nói: “Coi chừng, mặc dù hắn hạ thủ lưu tình với Đào Yêu nhưng với huynh thì không nhất định đâu.”

Mộ Dung Dật Phong đưa tay chỉ chỉ đầu mình nói: “Chỗ cần động của ta là ở đây này.”

Đánh cùng hắn mười mấy chiêu, Đào Yêu vẫn không thể đoạt được cuốn sách.

Người che mặt mỉm cười; “Ta thấy sức nàng cũng sắp hết rồi.”

Đào Yêu hết sức bình tĩnh hô hấp, không nóng không vội nói : “Chuyện này cũng không liên quan gì đến chuyện ta phải đoạt lại cuốn sách.”

“Làm gì mà chấp nhất như vậy chứ?” Người che mặt dường như đang thở dài, nhưng hơi quá nhẹ, không thể phân biệt được.

“Nhũng lời này ta cũng có thể nói với huynh.”Đào Yêu nói

“Có một số việc nàng phải học cách buông tha đi.”

“Nhưng có những chuyện ta không thể buông tha.”Đào Yêu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy nghiêm trọng.

Người che mặt lập tức trở lên cảnh giác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tập trung nhìn lại phát hiện không thấy Mộ Dung Dật Phong đâu cả.

Còn chưa kịp phản ứng, người che mặt liền cảm giác được hạ thân bỗng nhiên lạnh buốt. Hắn không thể tưởng tượng nổi mà chậm rãi cúi đầu, phát hiện bên ngoài quần của mình……

Bị người khác kéo xuống. Mà phía sau hắn chính là Mộ Dung Dật Phong đang cười giảo hoạt.

Sét đánh ầm ầm….

Thế giới của người che mặt vỡ vụn.

Đào Yêu nhân cơ hội này tranh thủ thời gian tiến lên đoạt lấy cuốn sách trên tay hắn, cầm lấy kéo đi, chuẩn bị đoạt sách lại.

Nhưng người che mặt vẫn cầm thật chặt, cuốn sách bị hai sức mạnh tác động, lập tức bị xé rách thành hai phần, Đào Yêu đoạt được một nửa phần trước.

“Chạy mau” Đào Yêu thấp giọng kêu, cũng tiến lên kéo Mộ Dung Dật Phong chạy ra ngoài.

Người che mặt vẫn đứng ở đó, nhìn theo ba người bọn họ biến mất ở góc rẽ, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.

Bỗng nhiên Mộ Dung Dật Phong ló đầu ra từ chỗ góc rẽ, nhìn chỗ quần bị tụt của hắn, vờ suy tư nói: “Ờm, ra là màu vàng ha, coi như được mở mang kiến thức ha….”

Lời còn nói chưa dứt đã bị Đào Yêu túm đi.

Người che mặt ngây người nhìn về phía trước đã trở thành tượng đá cũng dần dần vỡ vụn từ bên trong.

Gió lạnh luôn khắp hành lang qua chân hắn, lạnh lẽo vô cùng!

Nhóm người Đào Yêu dùng tốc độ nhanh chưa từng có lao ra đường hành lang, xông lên cầu thang,vọt tới phòng bếp, lao ra khỏi tòa nhà dân, cuối cùng xông về hương viện.

Sau khi xác định đã an toàn, Mộ Dung Dật Phong nói: “Đào Yêu, mau mở sách ra xem.”

Đào Yêu thở thật sâu, tay vẫn nắm chặt quyển sách kia nhưng mãi vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Đào Yêu, mau xem đi.” Mộ Dung Dật Phong thúc giục.

Đào Yêu gật gật đầu, chậm rãi mở quyển sách kia ra.

Bỗng nhiên một cánh tay chặn cuốn sách lại, Đào Yêu ngẩng lên liền rơi vào một đôi mắt đen láy.

Cửu Tiêu chậm giọng nói: “Nếu sợ hãi thì buông tha đi, đừng miễn cưỡng.”

Mộ Dung Dật Phong đứng cạnh một bên khác cạnh Đào Yêu, nhẹ giọng phản đối: “Huynh và ta cũng biết buông tha không phải là chuyện nàng sẽ làm.”

Cửu Tiêu nhìn thẳng vào Đào Yêu, chậm rãi hỏi: “Nếu chân tướng của chuyện này cô không thể tiếp nhận được, vậy cô sẽ làm gì, cô đã nghĩ tới chưa?”

Đào Yêu nhắm i mắt lại, vào lúc hai người đang lớn tiếng tranh luận, nàng đưa tay mở cuốn sách ra.

Mộ Dung Dật Phong Nhìn thấy cũng tranh thủ đi qua rình xem.

Mà Cửu Tiêu im lặng đến trước cửa sổ, đứng yên lặng, nhìn bầu trời xanh thẳm tựa như đang đợi chuyện không thể tránh khỏi.

Trong sách ghi lại đều là chuyện về thế hệ trước của Ân gia, Đào Yêu nhìn thoáng qua, rốt cục ở vài trang cuối cùng phát hiện ra tên của mẹ mình.

“Mùng năm tháng ba năm Ất Mạt, Cổ Danh ghi tên vào ở Ân gia, quen biết Ân Vọng Tâm

“Tháng mười hai năm Ất Mạt, hai người dần dần nảy sinh tình cảm.”

“Tháng một năm Ất tị, Cổ Danh quyết định chung thân cả đời với Ân Vọng Tâm, có thai trước khi kết hôn.”

“Tháng hai năm Ất tị, Cổ Danh lấy được đồ, tuân mệnh bỏ Ân gia, tự mình ra tay độc chết Ân Vọng Tâm.”

Cuốn sách này đã đến hồi kết, đằng sau câu chuyện đã không còn được trọn vẹn.

Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy câu nói đó đã nói rõ hết mọi chuyện.

Người tên Cổ Danh, chính là cha ruột của Đào Yêu, đồng thời cũng là người ra tay sát hại Ân gia…Thậm chí y còn hạ độc cả Ân Vọng Tâm.

Không ai ngờ được kết cục sẽ như vậy sau khi trải qua một thời gian dài tìm kiếm.

Trong phòng yên tĩnh như không có sự sống.

Mộ Dung Dật Phong cũng không biết nên nói gì, bình thường hắn ch