
ật. Cậu cho cô nhiều khoái cảm hơn. Thân thể cô hoàn toàn bán đứng cô.
Theo chỗ hai người kết hợp, một dòng mật dịch chảy ra, thấm ướt ra giường trắng như tuyết.
“A ~~ a ~~~~ a ~~ a ~~~~” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, mồ hôi khiến mái tóc đen của cô dính lên má, thân thể mảnh mai nhận từng cú đánh mãnh liệt của thiếu niên.
“Ring~~ ring ~~” di động màu trắng bị rơi trên sàn nhà vang lên, nhẹ nhàng xoay tròn.
Nhưng không ai chú ý tới nó. Tiếng động từ bản nhạc nguyên thủy đã hoàn toàn vùi lấp âm thanh ấy.
Nạp Lan Địch ngồi trên ghế lái, một lần lại một lần gọi cho Lam Tĩnh Nghi. Không ai nghe máy. Khuôn mặt tuấn mỹ của cậu càng ngày càng lạnh lùng và tàn nhẫn. Tốp năm tốp ba học sinh không ngừng đi qua xe. Các nữ sinh lặng lẽ quay đầu lại nhìn vương tử lạnh lùng.
“Tút…Tút…Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…” Nạp Lan Địch nắm chặt tay lái, các khớp ngón tay đã trắng bệch. Rốt cuộc cậu không thể chấp nhận được, vung tay lên.
“Cạch” di động rơi trên đất, tan thành từng mảnh.
“Giỏi quá.” Rất nhiều nữ sinh trong sân trường dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cậu, lên tiếng thán phục.
Thiếu niên khởi động xe. Chiếc xe thể thao màu đỏ lao nhanh, đánh một vòng hoàn mỹ, rời đi trong ánh mắt lưu luyến của các nữ sinh.
“Cô giáo đâu ?” Nạp Lan Luật chạy theo.
Mặt Nạp Lan Địch lạnh băng, đi vào phòng thay quần áo. Nạp Lan Luật đẩy cửa bước vào, “Trốn rồi à ?”
“Cô ấy dám.”
Nạp Lan Luật cười khẽ, nụ cười rất xinh đẹp tà mỵ, “Đúng nha, cô ấy không dám. Dù có dám em cũng sẽ bắt cô ấy lại, chỉ cần cô ấy còn sống trên đời.” Đôi mắt hẹp dài trên khuôn mặt tuấn mỹ lóe ra ánh sáng lạnh.
“Mấy ngày nay để cô ấy tự do quá nên lá gan càng ngày càng lớn.”
“Căn bản là không để chúng ta vào mắt.” Nụ cười lui đi, trong đôi mắt Nạp Lan Luật là sự âm lãnh.
“Luật, chúng ta nên ‘thưởng’ cho cô ấy thế nào đây?”
“Để em nghĩ đã.” Thiếu niên nhẹ vuốt lông mày, trên mặt là nụ cười mỉm xinh đẹp. Ngón tay cậu khẽ run lên, cho thấy bên trong hoàn toàn không như biểu hiện bề ngoài.
Lam Tĩnh Nghi mở mắt. Tình cảnh trước mắt khiến mặt cô đỏ bừng. Cô xích lõa nằm trong lòng một thiếu niên. Thân thể trẻ trung của cậu cũng xích lõa. Nơi nam tĩnh đã được ăn no. Khuôn mặt vô cùng đẹp của cậu bình lặng như một thiên sứ.
Trên giường vô cùng hỗn loạn, chỗ nào cũng có dấu vết của hoan ái.
“A” cô kêu khẽ một tiếng, khẽ động thân, cơn đau truyền tới từ hạ thân. Cô đã làm gì vậy? Cô xoa trán. Dù cô có thể khống chế chuyện tối hôm qua nhưng sao cô lại lạc lối trong bể tình cơ chứ?
Cảm giác thẹn thùng dâng lên.
Nhất định là hôm qua Lam Tứ không biết cậu đã làm gì với cô. Cậu muốn cô chỉ vì sốt quá cao, chỉ là xúc động nhất thời của một thiếu niên mà thôi. Cô không thể để cho cậu biết, nếu không thực sự sau này cô không thể đối mặt với cậu được.
Thiếu niên vì sốt cao vẫn đang trầm trầm ngủ. Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Cô nhặt di động trên sàn nhà lên, nhìn vào.
Đôi mắt cô lập tức hiện lên sự sợ hãi. Bởi vì cô thấy hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Nạp Lan Địch.
Lúc này, cô mới thực sự ý thức được mình gặp nguy hiểm như thế nào.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, ngón tay run run đặt lên phím gọi đi. Cô cắn môi, lông mi khẽ run nhưng không thể ấn phím được. Cô không có dũng khí gặp bọn họ, thậm chí còn không có cả dũng khí nghe giọng bọn họ. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì sau một đêm không về.
Cô quyết định về trường. Cứ trốn cái đã, dù không thể trốn khỏi bàn tay ma quỷ của bọn họ được.
Đang lúc cô muốn về trường thì một chiếc xe lao tới. Khi cô còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị một đôi tay dài lôi vào trong xe.
“A ~~ Nạp Lan Luật?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ trước mắt, cô ngừng giãy giụa.
“Là tôi.” Trên mặt Nạp Lan Luật vẫn là nụ cười như thuốc độc. Cậu nhẹ nhàng đẩy ngã cô lên ghế, “Ngoan ngoãn cho tôi, nghe chưa?” dứt lời, cậu đánh tay lái, xe quẹo thật nhanh ngược hướng với trường học.
“Tôi…” Lam Tĩnh Nghi liếc nhìn Nạp Lan Luật đang lái xe. Cậu thường ngày nói rất nhiều nhưng hôm nay lại không nói lời nào. Khuôn mặt tuấn tú đen lại khiến cô sợ hãi.
“Câm miệng.” không đợi cô nói hết, Nạp Lan Luật liền nhẹ nhàng nói hai chữ, “Về nhà rồi giải thích, nếu không tôi không cam đoan có thể đưa cô còn sống trở về.”
Lam Tĩnh Nghi rùng mình, cắn môi.
Mặt thiếu niên càng ngày càng tối lại. Cô ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.
Bàn tay cô cầm chặt di động, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Nạp Lan Luật kéo cô vào cửa lớn.
“Đã về.” giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.
Cô dừng bước, thấy Nạp Lan Địch mặc đồ ngủ màu trắng đứng trên cầu thang. Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn cô.
Cô gật đầu, cúi gằm đầu xuống không dám nhìn vào mắt cậu. Hai thiếu niên cao lớn một trước một sau đứng bên người cô. Cô nhỏ nhắn xinh xắn nên chỉ đứng tới vai bọn họ. Cô có cảm giác như mình là chú dê rơi vào miệng cọp vậy. Hai tay cô nắm chặt lại.
Nạp Lan Địch nắm cái cằm thanh tú của cô, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.
“Chơi vui chứ?” Đôi mắt đen láy nhìn cô đầy đ