
rãi bước lên thuyền.
Trong khoang thuyền bố trí cực kỳ thanh lịch, bên trong vách thuyền được phủ
bố trắng, trên bố có phác họa một bức cung nữ đồ vẽ theo lối điệp thảo
rất tỉ mỉ, ngoài ra còn có một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim, trên bàn bày
sẵn bốn món mỹ vị và một bầu rượu.
Một hồng y nữ tử ngồi bên bàn, lẳng lặng so dây huyền cầm, ngoài đầu thuyền một công tử áo xanh đang chèo thuyền.
“Công tử, mời ngồi” Tử Mê đứng lên, cười trong trẻo, tiếp đón Dạ Vô Trần. Tử
Mê có thể nói là cũng xinh đẹp khả ái, tư sắc phi thường.
“Khúc nhạc vừa rồi là do ngươi đàn sao?” Dạ Vô Trần ngạo nghễ hỏi.
Tử Mê cười cười, khúc vừa rồi kia tự nhiên không phải do nàng đàn, mà là
Sắt Sắt đàn. Nhưng nàng vẫn xoa cằm cười nói: “Là ta đã đàn.”
Bàn tay trắng nõn của Tử Mê nhấc bầu rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt mình, lại mỉm cười rót đầy chén rượu ở phía đối diện.
Chén rượu làm bằng ngọc lưu ly trong suốt, rượu quỳnh tương sắc đỏ thẫm sóng sánh như nhuộm đỏ cả chiếc chén.
“Tử Nhi tạ công tử có lòng đoái hoài, xin kính công tử một chén.”, Tử Mê nhẹ nhàng nói, thanh âm dịu dàng như nước.
Dạ Vô Trần mỉm cười nâng chén rượu lên, vừa muốn uống xuống thì bên tai vang lên tiếng lão nô Quản Trữ của hắn kêu: “Công tử!”
Thanh âm của lão nô kia mặc dù nhẹ nhàng nhu hòa nhưng mang theo áp lực không thể bỏ qua.
Dưới ánh nhìn chăm chú của lão nô, Dạ Vô Trần thần sắc có vẻ hơi bất đắc dĩ
cầm chén rượu trong tay đổ vào một cái chén không khác, ngưng mi gọi:
“Người đâu!”
Con thuyền nhỏ vẫn chưa rời bờ, thị vệ đang đứng trên bờ lập tức nhảy đến trên thuyền, cẩn thận đến tiếp lấy chiếc chén rượu
hắn đã san ra đặt trên bàn uống cạn.
Tử Mê giận dỗi nũng nịu nói:
“Công tử, ngài làm gì vậy, chẳng lẽ sợ ta hạ độc sao?” Nói xong nâng
chén ngọc lưu ly trước mặt lên uống cạn.
Dạ Vô Trần nhíu mày cười nhẹ nói: “Quy củ của nhà ta, ta cũng không thể làm trái được.”
Tử Mê gắt giọng nói: “Những món điểm tâm này, chẳng lẽ cũng phải để bọn họ thử qua, công tử mới chịu đụng đũa?”
Dạ Vô Trần vuốt cằm cười khẽ.
Tử Mê che miệng cười ha hả nói: “Nói thế, mỗi bữa ăn, công tử ngài đều là ăn đồ ăn thừa của kẻ dưới sao?”
Dạ Vô Trần bất đắc dĩ buông thõng tay, bộ dạng cực kỳ không vui.
Tử Mê nói: “Công tử, ngài xem, ta và thị vệ của ngài đều đã thử qua, rượu
này khẳng định là không có độc chứ?”, lại nâng tay rót cho hắn một chén
khác. Dạ Vô Trần bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch. Lần này, lão nô
của hắn cũng không ngăn cản nữa.
“Cô nương tấu một khúc nữa đi, bản công tử thích nghe.” Dạ Vô Trần cười nói.
Tử Mê thấy hắn đã uống cạn chén rượu trước mặt rồi, khẽ cười nhạt, gương
mặt ngọc đột nhiên nghiêm lại: “Công tử, kỳ thật khúc nhạc vừa rồi không phải do ta đàn, mà là công tử của ta đã đàn.”
“Vậy sao?” Dạ Vô
Trần nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, lười biếng dựa vào trên ghế, mày
kiếm hơi nhướng lên: “Ngươi còn có công tử à? Hắn đâu?”
Quản Trữ, lão nô cận vệ của Dạ Vô Trần, sớm cảnh giác nên lập tức đến đứng bên cạnh Dạ Vô Trần.
“Ở ngay đầu thuyền này!”
“Chèo thuyền? Vậy mời công tử của ngươi lại đây.” Dạ Vô Trần mỉm cười có vẻ hứng thú, nói.
Một bàn tay ngọc trắng nõn xốc lên mành cửa của khoang thuyền, một công tử
áo xanh chậm rãi bước vào, dáng vẻ tao nhã, khí chất thoát tục, chỉ là
biểu hiện trên vẻ mặt vô cùng thản nhiên bình tĩnh. Đó chính là Giang
Sắt Sắt nữ cải nam trang đeo mặt nạ da người.
Nàng vừa tiến lên, Dạ Vô Trần liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng như giật mình.
“Các hạ là…..”
Sắt Sắt mỉm cười, nàng khẽ phất tà áo dài, tư thế tao nhã ngồi ở chiếc ghế
đối diện với hắn, thản nhiên cười nhẹ nói: “Ta chỉ là một tiểu bối vô
danh nên không dám xưng tên trước mặt điện hạ.”
Sắt Sắt chưa dứt
lời đã thấy một luồng hàn quang lóe lên trước mặt, một lưỡi kiếm mang
theo kình phong sắc bén đâm tới trước mặt, là lão nô kia đã ra tay tấn
công nàng.
Sắt Sắt lắc mình tránh qua, cười lạnh nói: “Các hạ ra
tay đã muộn rồi, không biết các hạ đã từng nghe đến chiếc bình hai ngăn
của Tuyền Ki lão nhân chưa?”
Dạ Vô Trần ngẩn ngơ, không phải vì
chiếc bình hai ngăn mà Sắt Sắt đang nói đến, mà là bởi vì nụ cười lạnh
lùng bên khóe môi của nàng.
Lão nô hộ vệ cho thái tử nghe đến chiếc bình hai ngăn, sắc mặt đại biến.
Sắt Sắt nhìn thấy, nhận ra được lão nô này biết về chiếc bình hai ngăn.
“Tương truyền trăm năm trước, Tuyền Ki lão nhân của Tuyền Ki phủ, tinh thông
thuật chế cơ quan, đã chế tạo ra rất nhiều đồ chơi tinh xảo. Trong đó có một thứ gọi là chiếc bình hai ngăn. Nghe nói trong bình chia làm hai
ngăn, có thể chứa hai loại rượu khác nhau nhưng hoàn toàn cách ly nhau,
không trộn lẫn vào nhau. Tuy rằng đều từ một miệng bình mà chảy ra,
nhưng nếu người cầm bình ngầm động cơ quan, miệng bình sẽ đổ ra thứ rượu khác nhau như ý muốn. Chén rượu thứ nhất có thể là rượn ngon, chén thứ
hai có thể là rượu độc.”
Lời nói nhẹ như khói của Sắt Sắt vừa dứt, ánh mắt của lão nô kia và Dạ Vô Trần không hẹn mà đồng thời chăm chú
nhìn vào chiếc bình trên bàn mà Tử Mê vừa dùng để rót rượu.
Mặt của hai người đồng thời tr