Polaroid
Đào Hôn Tám Trăm Năm

Đào Hôn Tám Trăm Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323990

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

này đã bao cái chỗ này, vì không bị quấy rầy, cũng vì muốn cùng cô một chỗ.

Tuy nhiên việc này so với việc vung tiền như rác tối qua cũng không tính xa hoa, nhưng cô lại càng thêm biết rõ khí phách của anh đối với cô, cũng cảm giác được anh dụng tâm đối với cô.

Biết rõ, Tống Ẩn Nhi đối với việc này chẳng những không có thụ sủng nhược kinh, ngược lại cảm thấy có chút bất an, cô không rõ — tại sao là cô?

“Đang suy nghĩ gì?” Anh muốn cầm tay của cô.

Cô cố ý duỗi lưng một cái, tránh đi đụng chạm của anh.

“Anh không thích ở chung với người như vậy, không phải là con trai độc nhất trong nhà?” Cô hỏi, muốn biết hoàn cảnh của anh nhiều hơn.

“Anh không có người thân.”

“... Nói chuyện nhà của anh?” Cô không ngừng cố gắng mà hỏi thăm.

“Anh bốn phía là nhà.”

Tống Ẩn Nhi nghe anh trả lời một cách bình thản, cô bình thường thích cùng khách nói chuyện phiếm, tất cả ý chí chiến đấu đều bị kích phát.

Cô bày hai khuỷu tay ở trên bàn, nghiêng thân về trước nhìn anh, “Này, ít nhất nói tên tiếng Trung của anh a!”

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn thẳng mắt của cô.

“Em rất nhanh sẽ biết đến.” Anh khàn giọng nói ra.

Cô từ trên ghế nhảy người lên, oa oa kêu to nói: “Aiii — anh căn bản chính là một người thích diệt chủ đề. Như anh, chúng ta làm sao trò chuyện?”

“Tùy tiện trò chuyện.”

Tống Ẩn Nhi bị đánh bại, giả ra bộ dáng trúng đạn ‘ phanh ’ một tiếng ngã vào trên bàn.

“Làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái!” Anh lập tức ngồi vào bên cạnh cô, cầm chặt tay của cô.

Cô kinh ngạc giương mát lên, phát hiện anh lại khẩn trương đến sắc mặt đại biến.

Cảm giác được người quan tâm làm cho trái tim cô ấm áp, không tự giác vỗ vỗ mu tay của anh.

“Tôi không sao, chỉ là không có gặp qua loại người như anh.” Cô nhíu mày, phát hiện tay của anh lạnh giống như băng. Theo phản xạ xoa bóp hai cái. "Không nghĩ tới anh người cao lớn, thân thể lại lạnh như vậy, nên hảo bồi bổ!”

Anh cúi đầu nhìn xem cử động của cô, cổ họng khó chịu như nghẹn vật lạ — anh thậm chí cảm thấy được cô từng ở thật lâu, thật lâu trước đã làm cử động như vậy đối với anh, chỉ là anh không biết đó là chuyện tình bao lâu trước.

Tống Ẩn Nhi đột nhiên nhăn nhăn cái mũi, ngửi đông, ngửi tây, quai hàm hình cầm tựa như chuột tìm hoa.

“Anh có ngửi được một loại hương khí nhàn nhạt, lành lạnh?” Cô hỏi.

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra hương khí.

Tống Ẩn Nhi nhìn lông mi dài của anh, cảm thấy người đàn ông này nhất định bên kia có vấn đề — vóc người đẹp mắt có hình, túi tiền có tiền, cộng thêm là cố vấn của khách sạn nổi danh; người không có khả năng thập toàn thập mỹ, sẽ bị trời ghét.

“Đây là mùi thơm băng phiến trong tủ quần áo của anh, khả năng vẫn còn lưu trên quần áo.” Anh giương con mắt nói ra.

“Băng phiến là cái gì?” Cô nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, cảm thấy như bị hút vào một mảnh cát lún, rốt cuộc không bò dậy nổi.

“Là một loại hương long não tinh luyện ra từ nhựa cây thuốc Đông y, lại nâng cao tinh thần tỉnh não.” Cô dùng sức hít sâu một cái, đột nhiên phát hiện hương vị đúng là từ túi thơm ở cổ cô phát ra.

Cô cau mày, không thể tin cởi bỏ vòng trang sức, đưa túi thơm đến trước mũi ngửi.

“Quá khoa trương đi! Tôi mới mặc áo khoác của anh một lát, mùi thơm liền thấm vào bên trong!” Cô xoa xoa cái mũi, trong lúc đó không tin khứu giác của mình rồi, cô nhét túi thơm vào trong tay của anh, “Anh giúp tôi ngửi xem.”

Anh nhìn xem túi thơm kia, cảm giác tay đang phát sốt, anh nắm chặt nắm tay, đưa nó đến mũi —

Mùi thơm băng phiến ung dung từ trong túi thơm chui vào hô hấp của anh.

“Quái... Mùi thơm càng ngày càng đậm.” Tống Ẩn Nhi dùng sức hít sâu một cái, nhìn xem anh đem túi thơm giữ tại trong lòng bàn tay ôm ở trước ngực.

Trong đầu của cô hiện lên một hình ảnh —

Anh mặc áo dài màu vàng lục cổ tròn tay áo thêu rồng, mà túi thơm treo ở phía trước y phục của anh.

Tống Ẩn Nhi bỗng dưng lắc đầu, hình ảnh trong đầu lập tức biến mất vô tung, nhưng toàn thân cô nổi da gà không có lui, cô bỗng nhiên lùi về sau mấy bước.

Tay anh nắm túi thơm, ngồi ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn xem cô thất kinh.

Cô nắm chặt nắm tay, dời mắt đi chỗ khác, chỉ sợ trong đầu sẽ chạy ra quá nhiều chuyện tình cô không có biện pháp tiêu hóa.

“Tôi thấy được thoáng cái gì đó... Anh mặc cổ trang...” Cô khó chịu vò tóc, không biết nên hình dung cụ thể cái loại cảm giác này như thế nào, trong miệng càng không ngừng nói thầm. "Trời ạ, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra...”

“Em tin tưởng kiếp trước kiếp này sao?” Anh hỏi.

“Tôi chưa từng nghĩ tới loại chuyện đó.” Cô nhớ tới một màn vừa rồi, còn có hình ảnh tối hôm qua rõ ràng không quan hệ với cô, rồi lại sợ tới mức cô thiếu chút nữa tè ra quần.

“Trước khi anh chưa thấy chiếc hộp bạc tám tầng hoa văn vàng kia, anh cũng không tin.” Anh nói.

Linh Linh linh, Linh Linh linh, Linh Linh linh...

Điện thoại trong túi Tống Ẩn Nhi kinh thiên động địa vang lên, cô dời tầm mắt khỏi mắt anh, cúi đầu nhìn về phía điện thoại — Phương mẹ đồ đệ trong tiệm nàn gọi tới.

“Thật có lỗi, tôi nghe điện thoại chút.” Cô quay lưng lại