
chút."
"Nàng ——" nghe thấy có tin tức của Từ Ngọc Mẫn, hắn lập tức mở miệng muốn hỏi, lại bị ngắt lời.
"Nàng rất khỏe."
"Đa tạ tiên cô đã báo tin, bổn vương sẽ phái người đến đón nàng về kinh."
Đạo cô Vong Trần nhẹ nhàng lắc đầu, vung phất trần trong tay, đáp lễ, nói: "Vương gia, thứ lỗi vì bận đạo đã mạo phạm."
"Không dám, tiên cô có việc gì, xin cứ nói." Đã đoán được thân phận của đối phương, Long Thần Dục không dám ngạo mạn, cũng hơi cúi người trả lễ.
"Thuở nhỏ Mẫn nhi đã theo ta sống nơi thôn dã, không quen cuộc sống vinh hoa phú quý. Vương gia là rồng trong biển người, luôn có mỹ nữ sẵn sàng chia sẻ âu lo, hay là hãy buông tay đi."
Sắc mặt Long Thần Dục đã tái càng thêm tái, cuối cùng mặt lạnh như băng, "Đây là lời nàng muốn nhờ tiên cô nhắn lại?"
Đạo cô Vong Trần lắc đầu.
"Đã không phải là ý của Mẫn nhi, sao tiên cô phải ép mình làm kẻ tiểu nhân?"
"Nàng do một tay ta nuôi lớn, chuyện của nàng, bần đạo có quyền làm chủ."
"Vương phi của Bổn vương không cần người ngoài quan tâm."
Đạo cô Vong Trần vẫn ung dung nhàn nhã, "Hoàng gia không thích hợp với Mẫn nhi, đợi khi Vương gia thật sự nghĩ thông suốt hãy đến tìm nàng, nếu không e rằng Mẫn nhi sẽ không chịu gặp ngươi."
"Người ——"
Lời của Long Thần Dục còn chưa dứt, đã phải trơ mắt nhìn thân mình Đạo cô Vong Trần bay lên, biến mất trong đêm tối, đột nhiên không thể nói nên lời.
Đây mới thực là cao nhân!
Có điều ngẫm lại, hắn lại nghĩ đến lời Đạo cô Vong Trần vừa nói. Chờ khi hắn thật sự nghĩ thông suốt là sao?
Long Thần Dục nhíu mày suy tư, khoanh tay chậm rãi quay về thư phòng.
Nghĩ thông suốt việc gì?
Ngồi suy tư trên ghế dựa, Long Thần Dục chợt như bừng tỉnh, tay đặt lên bàn đọc sách, ánh mắt lập lòe không rõ, sắc mặt cũng khẽ biến đổi.
Nay, hắn cách vị trí này gần trong gang tấc, sau này vị trí kia chỉ là vật trong tầm tay. Nhưng Mẫn nhi thì sao? Nàng muốn thế nào?
"Đây không phải là cách sống của ta." Hắn nhớ rõ nàng từng trả lời như vậy với hắn.
Nếu chuyện Từ Ngọc Dung chưa đại hôn đã thất tiết không sáng tỏ, thì quả thật cuộc sống của hắn và Mẫn nhi sẽ không có bất kỳ liên quan gì. Nàng ung dung tự do nơi giang hồ của nàng, còn hắn sẽ lăn lộn trong mưu mô tính toán của hắn.
Đáng tiếc, vận mệnh của cuộc đời bọn họ lại giao nhau, tuy rằng đây không phải là cuộc sống mà nàng muốn, nhưng nàng không có quyền lựa chọn. Hắn muốn nàng, nàng không thể chối từ.
Nhưng hôm nay, vị tiền bối cao nhân này lại dùng loại giọng điệu thờ ơ khẳng định với hắn, e rằng Mẫn nhi của hắn sẽ không muốn gặp lại hắn!
Sao hắn có thể buông bỏ nàng?
Cho dù dùng giang sơn thiên hạ dễ như trở bàn tay này trao đổi, hắn cũng nguyện ý.
Nhưng mà, hoàng huynh đã chết, nếu hắn bỏ qua quyền trượng trong tay, chị dâu và mẫu phi sẽ phải dựa vào đâu? Con cháu còn nhỏ, không thể tự bảo vệ mình, phụ hoàng đã già, các huynh đệ còn lại đều bị thái tử sát hại trong sự kiện tấn công vào hoàng cung kia, sao hắn có thể bỏ qua tất cả, chỉ mưu cầu niềm vui cho bản thân?
Long Thần Dục vô cùng đau đớn nhắm mắt lại. Mẫn nhi, nàng bảo vi phu phải lựa chọn thế nào?
Mùng bảy tháng sáu, hoàng đế băng hà.
Cả nước chịu tang ba ngày.
Mùng mười tháng sáu, tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Đương nhiên tin tức cũng chạy đến tai tòa Đạo quan trong rừng trúc ở Giang Nam.
Khi nghe tin tân đế đăng cơ, Từ Ngọc Mẫn đang thêu một đôi hài đầu hổ, kim thêu không cẩn thận đâm vào ngón giữa bàn tay trái, nàng chau mày ngậm đầu ngón tay bị thương vào trong miệng.
Ngồi một bên lật kinh thư, Đạo cô Vong Trần lắc lắc đầu, nói: "Bình vương đã đăng cơ rồi."
Từ Ngọc Mẫn thản nhiên cười cười, "Không liên quan gì đến con."
Hắn bắt đầu kiếp sống đế vương của hắn, mà nàng cũng không muốn trở thành một trong ba ngàn nữ tử nơi hậu cung kia.
Đạo cô Vong Trần nhìn bụng nàng, nói: "Nhưng con đang mang long chủng của hắn."
"Không liên quan gì đến hắn." Sẽ có nữ tử khác sinh con dưỡng cái cho hắn, chỉ là trong lòng nàng khó tránh chua xót đau đớn, rốt cục người kia đã không còn là của riêng mình nàng nữa.
Tình yêu quả thực là thứ tổn thương người nhất, nàng nghĩ nhiều đến Từ Ngọc Mẫn đạm bạc trước đây, sau đó bị Long Thần Dục túm vào hồng trần hỗn loạn đen tối, lại không thể làm bạn với nàng đến già, như thế tàn nhẫn biết bao nhiêu?
Đạo cô Vong Trần nhìn vẻ mặt đau thương của Từ Ngọc Mẫn lại bỗng nở nụ cười, bà vừa cười vừa gật đầu, "Từ nhỏ Mẫn nhi đã vô cùng hiểu chuyện, vi sư rất yên tâm."
Từ Ngọc Mẫn lại buồn phiền việc khác, "Người bên ngoài vẫn còn tìm chúng ta sao?"
"Ước chừng còn muốn tìm thêm mấy ngày, dù sao chính cung nương nương đang mang long chủng như con mà lưu lạc bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt gì."
"Thật là phiền phức." Vì sao hắn không thể dứt khoát buông tay tha cho nàng? Dù đã biết rất rõ là bọn họ không thể cả đời một đôi.
"Đúng là rất phiền phức, mấy ngày nay vi sư cũng không dám ra ngoài hỏi thăm chuyện lạ trên giang hồ, mỗi ngày đều rất nhàm chán."
". . . . . ." Từ N