
này, liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc thì cũng phải mặt dày mà nói ra.
"Mẫn nhi, rốt cuộc con cũng đã trở về."
Từ Ngọc Mẫn nhướng mày, không nói được lời nào nhìn phụ thân, lấy ánh mắt hỏi ra khó hiểu của nàng.
Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của nữ nhi, Từ Thường Lễ tiếp tục nói: "Nếu con không lấy chồng, Từ gia chúng ta phải gánh tội khi quân, liên lụy đến cửu tộc."
Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ sợ hãi, nàng có nghĩ tới kết quả tệ nhất, nhưng phá hoại đến loại trình độ này vẫn làm cho nàng chấn động, chỉ ‘kháng hôn’ liền liên lụy đến cửu tộc sao? Rốt cuộc hôn sự này đang che giấu nguyên nhân - không muốn người khác biết - gì?
Nếu không được hoàng tộc ân sủng quan tâm, cũng sẽ không có thánh chỉ tứ hôn như vậy, cũng là ân sủng, tại sao lại biến thành cục diện binh đao, tội diệt cửu tộc cùng lao đến như hiện nay?
"Phụ thân, " Từ Ngọc Mẫn cố trấn tĩnh, chậm rãi mở miệng, "Vì con cùng tỷ tỷ chính là tỷ muội sinh đôi, cùng sinh cùng sống sẽ là điềm xấu, vậy nên thuở nhỏ liền gửi con vào Đạo gia. Nhưng, thân đã vào cửa Đạo, vì sao hoàng thượng vẫn chỉ hôn cho một mình tu đạo như con?"
Có nhiều nghi vấn cần hiểu rõ ràng, nay nàng như phảng phất đặt mình trong một lớp sương trắng không thể phân biệt.
Đối mặt với cha mẹ ruột cúi đầu ũ rũ, còn có binh đao dày đặc cả trong ngoài phủ, tựa như bất luận thế nào nàng cũng khó tránh tai kiếp.
Nhưng dù muốn cùng nhau góp sức, nàng cũng muốn hiểu tường tận, có một số việc nên hỏi vẫn phải hỏi.
"Thánh mệnh khó từ (chối)." Vẻ mặt Từ Thường Lễ hơi khổ sở.
Từ Ngọc Mẫn khẽ tụng lời đạo giáo, "Vô thượng thiên tôn, đây là cố ý muốn con hoàn tục gả cho người, nếu không nói rõ vì sao con phải hy sinh thân mình, việc này đành (tha) thứ con không theo được."
"Mẫn nhi. . . . . ." Từ Thường Lễ lập tức lại như già thêm mấy tuổi, vô lực khoát tay, "Con theo ta đến thư phòng."
Từ Ngọc Mẫn đong đưa phất trần trong tay, chậm rãi đi theo.
Thư phòng cách đó cũng không xa, chỉ cách xa mấy trượng.
Từ Ngọc Mẫn chú ý thấy, lúc bọn họ đi vào thư phòng, binh lính cảnh giới chung quanh rất ăn ý rời xa một chút, miễn sao hai cánh cửa sổ trong phòng vẫn mở ra để người bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy động tĩnh bên trong.
Từ Thường Lễ giải thích thực rõ ràng, cũng thực ngắn gọn.
Nhưng sau khi lão nói rõ ràng chân tướng mọi việc xong, không khí trong thư phòng có chút ngưng trọng, ẩn chứa lúng túng hoang mang.
Từ Thường Lễ ngồi sau bàn, tay phải vịn tráng, có chút không còn mặt mũi đối mặt với tiểu nữ nhi.
Sau khi sinh mấy ngày, nàng liền bị bọn họ tống cho một vị đạo cô qua đường, nương nhờ Đạo giáo, mười mấy năm chưa từng gặp lại, vừa gặp lại là quẫn cảnh ép người.
Từ Ngọc Mẫn nhẹ nhàng vuốt phất trần màu trắng trong tay, chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được.
Tỷ tỷ sinh đôi chưa từng gặp mặt kia của nàng quả thật là một mình dám yêu dám hận, không chút sợ hãi, chẳng những thẳng thắn từ hôn, còn dám tằng tịu bỏ trốn cùng người. Sau khi mọi chuyện diễn ra, lại còn dám khẳng định người trên bức họa được tuyển chọn rõ ràng chính là muội muội sinh đôi —— cũng chính là nàng, một mình ngoài chưa bao giờ sinh sống ở Từ gia!
Tay Từ Ngọc Mẫn từ phất trần chuyển qua cái cằm thon nhọn thanh tú mà trơn mịn của chính mình, đáy mắt hơi lộ ra vài phần đùa cợt.
Chẳng lẽ nhìn nàng rất dễ bị bắt nạt sao?
Ánh mắt thản nhiên tùy ý rơi xuống trên người binh lính kín đặc bảo vệ trong viện, khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhếch lên, trận địa sẵn sàng đón quân địch như vậy, nói là trông chừng mọi người của Từ gia, còn không bằng nói là phòng ngừa sau khi nàng xuất hiện lại phát sinh sự cố.
Lần này quả nhiên nàng đã bị người thân hãm hại, dâng nữ nhi chưa bao giờ tự mình nuôi dưỡng lên giống như vật tế, làm đến trấn định mà không có gì áy náy hoặc do dự.
Từ Ngọc Mẫn nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn phụ thân cố gắng mạnh mẽ trấn tĩnh một cái, phất trần trong tay vung hai cái trên không tạo ra độ cong xinh đẹp, sau đó đôi môi khẽ mở, âm thanh trong trẻo rõ ràng phát ra: "Được rồi, vì báo đáp ơn sinh thành của cha mẹ, con đồng ý gả cho người."
Từ Thường Lễ cũng không lộ rõ vui mừng trên nét mặt, ngược lại có vài phần xấu hổ nhìn tiểu nữ nhi, "Là vi phụ thật thẹn với con."
Từ Ngọc Mẫn mỉm cười, nói: "Không sao, từ nay về sau, con cũng không còn liên quan gì với Từ gia nữa." Lấy việc gả đi để đền ơn sinh thành, lão nhân gia ông ta có ý như vậy, nàng nghe vào trong lòng rồi.
Sắc mặt Từ Thường Lễ trắng nhợt, thân mình hơi run, hai tay vịn mép bàn ổn định thân mình, giọng nói mang theo áp lực chua sót, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt."
Đứng lên từ ghế dựa, Từ Ngọc Mẫn xoay người đi ra ngoài, miệng lại nói: "Con suốt đường phong trần mệt mỏi mà đến, hẳn là trong phủ có nơi để con nghỉ ngơi chứ?"
"Người đâu, đưa tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi."
Theo tiếng Từ Thường Lễ vang lên, bên ngoài lập tức có người lên tiếng trả lời.
Lúc Từ Ngọc Mẫn rời thư phòng, vị tôi tớ kia đã khom người chờ ở bên ngoài.
Chậm rãi đi theo phía sau tôi tớ, Từ Ngọc Mẫn cũng không thèm thảnh thơi thưởng thức