
Nhan cũng có thể cảm thấy lồng ngực của anh chấn động.
"Em không phải vốn định gạt anh đi Thụy Sĩ kết hôn sao? Anh trông nom việc nhà trước nói cho em biết, tránh cho em chạy lần nữa."
Trong lòng, tim bị anh làm một đoạn như vậy, Thì Nhan hoàn toàn rơi vào kinh ngạc, hồi không được thần trí.
Trì Thành xoay vai của cô lại, trước mặt đối mặt nhìn anh, sắc mặt trịnh trọng: "Thì Nhan tiểu thư, của cải như vậy, có đủ cưới em hay không?"
"Em cũng không phải là người tham tiền."
"Em không phải vậy sao? Anh đây mấy năm, nhưng là liều mạng kiếm tiền, để cho mình đạt tới tiêu chuẩn của em."
Anh vô tâm nói một câu, lại làm cho Thì Nhan một trận giật mình.
Thì Nhan ngẩng mặt lên, theo dõi mắt nhìn anh, không hề chớp mắt, trong mắt anh chỉ có nụ cười, đối với quá khứ, anh thật là đã gió nhẹ nước chảy, nếu không, không thể nào lạnh nhạt nói tới như thế, mà không thèm để ý chút nào.
Nhưng cô. . . . . .
"Thật ra thì năm đó em ra đi, cũng không phải. . . . . ."
Thì Nhan chưa nói xong, cô tình nguyện hôn anh, giống như giờ phút này, hình thức ngậm môi của anh, dùng không tiếng động thay thế tất cả. Mười mấy giờ hao tổn đi qua, thời điểm Thì Nhan bước xuống sân bay, chân đều đã muốn nhũn, người đàn ông bên cạnh này vẫn như cũ tinh thần sảng khoái, không mang theo nửa điểm mỏi mệt, thấy vậy Thì Nhan không khỏi ghen tỵ.
Thụy Sĩ - khí trời cực lạnh, liền nói thói quen "Vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo" cô đều không chịu nổi, xuống máy bay, cộng thêm một tầng một tầng dầy quần áo trên người, còn chẳng biết xấu hổ dựa vào Trì Thành: "Em đi không được, anh cõng em đi."
Trì Thành dùng cằm điểm một chút xe đẩy hành lý trước mặt : "Nếu không em ngồi lên đi?"
"Chỉ là đến lúc đó kêu xe, em phải cùng những thứ hành lý này một dạng, ngồi ở cốp sau." Thấy cô thật sự nhấc chân định đi lên, anh không nhanh không chậm bổ sung.
Thì Nhan sửng sốt, cau mũi một cái: "Em còn chưa có gả cho anh đâu, anh liền bắt đầu khi dễ em rồi hả ?"
Bộ dạng này của cô rất là đáng yêu, nhưng cũng làm bộ khác thường, Trì Thành duỗi tay ra liền nắm được mũi cô, cô tránh cũng không kịp: "Ông xã không dám. Bà xã đại nhân, lên đây đi."
Từ phi trường đến khách sạn, Thì Nhan tổng cộng đi chưa được mấy bước đường, ở trong hành lang khách sạn, gặp khách phần lớn là mở mắt giật mình, đều kinh dị nhìn nam tử châu Á tác phong nhanh nhẹn ôm nữ nhân phách lối nhập cảnh.
Cho đến khi ném cô lên trên giường, tay Trì Thành mới trống đi, vội tới đưa người hầu bàn tiền boa.
Nệm mềm mại, màn che phong cách thời Trung Cổ từ phía trên trần nhà rơi thẳng xuống giường, Thì Nhan từ giường một bên kia trượt đi xuống, đi tới bên cửa sổ vén lên rèm, núi Alpes như đập vào mắt.
Thì Nhan than một tiếng sợ hãi chạy ra cổ họng.
Trì Thành cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, chỉ mặc T- shirt trắng cùng áo dệt kim hở cổ đi tới phía sau cô, một bên thay cô cởi ra nón áo cùng cái bao tay dầy cộm nặng nề, vừa nói: "Em rất biết chọn phòng, gian phòng này cảnh sắc là tốt nhất."
"Nói như thế nào giống như anh đã tới rất nhiều lần?"
Trì Thành vẻ mặt lạnh, không có nói thêm gì nữa, Thì Nhan mải ngắm cảnh, cũng không còn tỉ mỉ hỏi tới.
Thẳng thấy mắt cũng xót rồi, Thì Nhan mới thả rèm cửa sổ xuống, mệt chết đi, cô nằm xuống cũng không nguyện hồi sinh, Trì Thành tắm rửa ra ngoài, cô vẫn còn nương nhờ trên giường.
"Anh thay em mở nước, nhanh đi tắm một cái, rồi đi xuống ăn cái gì." Anh vỗ vỗ mặt cô.
Thì Nhan mở ra con mắt mơ hồ, bọc chăn lẩm bẩm: "Anh kêu mang đồ ăn lên đi, em không muốn đi."
"Ngoan nào, cơm nước xong chúng ta còn muốn đi nhìn giáo đường." Trì Thành cười bóp cằm quỷ lười này.
Vừa nghe hai chữ "Giáo đường", Thì Nhan bỗng dưng mở mắt, nhảy xuống giường chạy thẳng tới phòng tắm.
Thì Nhan đấu tranh tắm xong, trùm khăn tắm ra ngoài, Trì Thành đã thay cô chuẩn bị y phục tốt, lễ phục màu trắng nghiêng vai, ưu nhã trên đầu gối 3 centi mét, tơ lụa loại mềm nhẵn. Cô thay ở trước mặt anh, quay một vòng: "Như thế nào?"
Nào dám không gật đầu? Huống chi thật xinh đẹp, Trì Thành đưa lên đôi giày đế bằng, cô ở trước gương hóa trang, cúi đầu liếc thấy: "Không muốn."
Trì Thành đứng ở phía sau, hai cánh tay ôm ngực, thấy cô đem giày đá thật xa, anh nhướng nhướng mày, không nói lời nào.
Thật là sợ anh, Thì Nhan đem giày lượm về, ngoan ngoãn thay.
Ngón tay xẹt qua gi-lê ngoài áo sơ mi, không phục điểm một cái vào bộ ngực anh: "Xem anh ăn mặc đẹp trai như vậy, không so đo, em hôm nay liền nghe anh ."
Trì Thành cười nhẹ một tiếng, lấy áo choàng đưa cho cô, vì cô kéo cửa phòng ra.
Phòng ăn cũng là phong cách thời Trung Cổ, trên đài có nhạc sĩ hiện trường trình diễn Violin, anh đặt là chỗ ngồi tốt nhất, Thì Nhan chống cằm nhìn chung quanh một chút, cuối cùng mới đối diện bình tĩnh nhìn anh.
Ngày tốt cảnh đẹp, thích hợp cầu hôn.
Nhưng đối diện khóe môi tươi cười của người đàn ông này, có chút khó có thể suy nghĩ, lời của anh trước món ăn bắt đầu cũng không nhiều, có lẽ phải chờ tới cuối cùng một phần món điểm tâm ngọt hết, anh mới mở miệng?
Thì Nhan không đợi được cầu hôn của