
đây, Biên Duyên đến bây giờ vẫn không chịu bỏ qua, trực tiếp lấy ra thẻ cảnh sát đập lên bàn. Cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không có kết quả, Thì Nhan da đầu run lên, trong đầu tê tê, quỷ thần xui khiến ngước mắt nhìn Trì Thành một cái.
Anh cũng đang nhìn cô. Sự việc diễn ra bất ngờ làm Thì Nhan có chút bối rối thu hồi tầm mắt, cô gắt gao cắn răng, cái gì cũng quyết không cầm, trực tiếp bỏ chạy.
Thì Nhan quả thật nói được là làm được, từ ngày đó mỗi ngày trôi qua đều làm thợ đào mỏ (núp trong hầm ý), Tịch Thịnh bị thuyên chuyển công tác qua Châu Âu mất nửa năm, thật vất vả thừa dịp mùa xuân trở lại đây một chuyến, thấy Thì Nhan mỗi ngày đêu ở nhà, kinh ngạc rất nhiều lại không dám hỏi, đối mặt khí trời cùng với cô một dạng mặt âm trầm, có chút cực khổ.
Nếu có Bùi Lục Thần ở đây, người phụ nữ này còn có thể thỉnh thoảng trưng ra một chút sắc mặt tốt, kết quả là, hôm nay Tịch Thịnh càng thêm nhớ nhung Bùi Lục Thần,người điều hòa không khí trong nhà.
Mắt thấy giao thừa cũng sắp đến, nhưng Bùi Lục Thần thủy chung không có xuất hiện, cuối cùng Tịch Thịnh không nhịn được mở miệng: "Anh rể tương lai của em đâu?"
Lúc đó Thì Nhan đang chuẩn bị cho tiểu quỷ nhỏ tắm. Tịch Thịnh dựa nghiêng ở cạnh cửa đặt câu hỏi, cách anh xa hơn bảo mẫu cũng nghe thấy quay đầu lại, Thì Nhan làm bộ thật giống như không nghe thấy, thử nước ấm, động tác nhanh nhẹn cởi ra quần áo của cục cưng.
Tịch Thịnh cắn răng lại cau mày, suy tính có nên hay không hỏi tới, tiểu quỷ nhỏ ở trong trong bồn tắm đùa nghích, bọt nước văng khắp nơi, trên mặt nước món đồ chơi đồng dạng phập phồng phập phồng, có vẻ rất vui sướng.
Trái tim Tịch Thịnh cũng theo đó phập phồng phập phồng, mấy ngày liên tiếp tại đáy lòng dằn xuống nghi vấn, định thừa dịp hiện tại nói bóng nói gió hỏi ra cái kết quả: "Bùi đại ca gần đây sao lại bận rộn như vậy?"
Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, bóng dáng Thì Nhan cũng cơ hồ khảm vào bên trong luồng nhiệt hư vô, từ góc độ nhìn của Tịch Thịnh, luôn thấy mông lung như ảo giác.
Bởi vì nhìn mọi thứ không rõ, Tịch Thịnh cũng không xác định chính mình có phải nhìn thấy sống lưng của cô cứng đờ. Chỉ là, ngược lại anh xác định thật sự nghe rõ câu trả lời: "Chị cùng anh ấy chia tay rồi."
Ngữ điệu của cô không hề phập phồng, giống như đang thảo luận công việc tầm thường chỉ là chuyện nhỏ. Tịch Thịnh bị một câu của cô dội trở lại, không khỏi có chút sợ sệt, thật lâu cũng không biết phải nói những cái gì. Thật vất vả cười khan một tiếng, mơ hồ có chút không dám tin tưởng: "Chị ngày ngày tránh trong nhà, chính là vì trị liệu nội thương?"
Lời nói lần này vô tình xuyên tạc bất giác chọc cho Thì Nhan bật cười ra tiếng. Trong nụ cười này không có nửa điểm vui sướng, hơn nữa rất nhanh dừng lại, cho nên đợi cô nhanh chóng làm ra vẻ mặt nghiêm nghị lần nữa thì Tịch Thịnh cũng đột ngột không thấy bóng dáng.
"Bây giờ biết hỏi lại chị à."
Tịch Thịnh từ nhỏ bị cô làm như vậy dọa lớn, đe doạ mặc dù hời hợt, thế nhưng hắn lại tu dưỡng thành thói quen.
Anh mang cái ghế nhỏ tới đây, hậm hực ngồi ở bên cạnh bồn tắm, muốn yêu cầu giải thích. Cái ghế ngồi còn chưa có ấm chỗ, liền bị tiểu quỷ nhỏ vung vẫy cả mặt đầy nước.
Tên nhóc này quả thật cố ý, ba người bên trong nhưng chỉ có mình anh bị ướt, Thì Nhan vội vàng xua hắn đi ra ngoài, Tịch Thịnh không vui: "Em trong mắt chị cứ như vậy dư thừa? Cái gì cũng không nói với em, cái gì cũng không để cho em làm?"
Lời này lộ ra một tầng hàm nghĩa khác, Thì Nhan giống như bừng tỉnh không nghe thấy, Tịch Thịnh cũng nhìn ra cô có cố ý diễn trò hay không, liền bị cô đẩy bả vai ra ngoài cửa.
"Cháu ngoại của em không có thói quen bị đàn ông nhìn." Thì Nhan nói xong, không chút nào chậm trễ đóng lại cửa phòng tắm.
Mọi việc cứ như vậy một ngày lại một ngày qua, thuyền trôi trên sông, một chút cũng không có dấu vết.
Qua hết tháng giêng Tịch Thịnh phải đi, vì thế anh lại không vui: "Nếu không phải em không thể từ chức được, liền ngay cả nguyện vọng nhỏ như hạt được trụ lại Bắc Kinh, công ty cũng không chịu thành toàn cho em."
Thì Nhan khi dễ nhìn hắn dựa tường giả bộ đáng thương gõ trên cái ót một cái, "Chị đêm nay xuống bếp vì chú đây làm phần cơm đưa tiễn. Chú kia liền ngoan ngoãn lên đường đi."
Tịch Thịnh từ trong miệng cô không nghe được một câu nói dịu dàng, ngược lại đi nắm tay nhỏ bé của cháu ngoại: "Tiểu quỷ nhỏ không bỏ được cậu, có đúng hay không? Có đúng hay không?"
Tịch Thịnh hỏi chuyện chân tình vô cùng tha thiết, học tiểu quỷ nhỏ, mắt chớp chớp, tên nhóc kia nhưng chỉ lặng lẽ rút tay về, yên lặng bò đi vui đùa đồ chơi.
Tịch Thịnh bị một lớn một nhỏ đả kích không nhẹ, vùi mặt ở trên sô pha tự an ủi tâm trạng, Thì Nhan nhìn hắn một chút, lại nhìn lại cục cưng bên kia, da đầu bắt đầu tê dại, nhưng cuối cùng ngoài miệng vẫn giấu không được: "Tịch Thịnh......"
Tịch Thịnh tức giận, cầm remote điều khiển loạn đài: "Hiện tại muốn an ủi ta? Đã muộn!"
"Chị quyết định cùng anh ấy......" Nói tới đay, lại mạc danh kỳ diệu bị chặt đứt. Tịch Thịnh rõ ràng làm ra bộ dạng thờ ơ, có thể thấy được cô như vậy