
một chìa đưa cho Biên Duyên: "Đây là cái chìa khóa nhà anh ấy, giúp tôi trả lại dùm."
Biên Duyên nhận lấy cái chìa khóa, sắc mặt kia, cùng cảnh vật ngoài cửa sổ không có gì sai biệt, lại cố tình muốn cong lên một chút châm chọc cười: "Nếu như cô muốn cùng anh ấy vạch rõ giới hạn, tại sao không làm rõ ràng hơn chút? Tòa văn phòng này là của anh ấy, có phải cô cũng nên đem cả công ty dời đi ra ngoài hay không?"
Thì Nhan hơi giật giật khóe miệng, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Nơi này đã không phải là công ty của tôi nữa rồi, chờ hợp đồng thuê mướn đến kỳ, tổng giám đốc mới sẽ phải liên lạc với anh ấy ký kết."
Râu ông nọ cắm cằm bà kia, Biên Duyên cùng với cô giao tiếp có chướng ngại, cảm thấy không đồng điệu, cái chìa khóa trong tay bị bóp chặt, bén nhọn đâm vào trong lòng bàn tay, mơ hồ đau: "Tôi thật sự không hiểu người phụ nữ như cô nghĩ như thế nào!"
Thì Nhan giống như trực tiêp đối mặt để tâm đến chuyện vụn vặt của học trò, dạy và học cùng tiến bộ, lời nói thấm thía: "Trên đời này, ai có thể chân chính thấu hiểu ai đâu?"
Biên Duyên không nhìn thấu cô, cô làm như đã từng nhìn thấu qua người nào? Chồng trước của mình đến cùng có bao nhiêu gia sản, có thể mua được nhiều cổ phần công ty như vậy, trước mắt cô hoàn toàn không hay biết.
Thời gian dùng cơm bất giác đến, phòng ăn dần dần náo nhiệt lên, nhưng một bàn này của họ không khí vẫn dừng lại thời điểm đóng băng, Biên Duyên hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng tìm về thanh âm vững vàng: "Cùng tôi đi gặp anh ấy."
Cà phê được đưa đến, nồng hương ngào ngạt, Thì Nhan hớp một ngụm, đắng, nóng nghẹn lại trong cổ họng rất nhanh truyền khắp toàn thân, lúc này này Thì Nhan chợt liếc thấy Trì Thành.
Trì Thành cùng với tổng giám đốc “Thì Dụ” một trước một sau tiến vào phòng ăn, nhân viên của mình nịnh nọt theo sát ở bên cạnh kẻ thù, Thì Nhan cảm thấy hết sức chói mắt, mặc dù cô rất nhanh ngoái đầu lại, nhưng vẫn bị Trì Thành bắt gặp được ánh mắt.
Xa có Trì Thành, gần có Biên Duyên, Thì Nhan như đứng trên đống lửa, cầm lấy túi xách chuẩn bị bỏ chạy lấy người.
"Biên tiểu thư, tôi nghĩ không cần. Đối với anh ấy mà nói lựa chọn bây giờ là tốt nhất, nếu như mà tôi lại......" Lời còn chưa dứt, cổ áo chợt căng thẳng ——
Biên Duyên bỗng dưng nắm cổ áo của cô, thân thể nghiêng về phía trước, liếc nhìn phương hướng Trì Thành, lúc này mới từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm Thì Nhan: "Đừng nói với tôi cô làm nhiều việc như vậy cũng là vì cái người chồng trước kia!"
Thì Nhan rút ra tay của Biên Duyên, vẻ mặt hờ hững: "Một người phụ nữ sắp cùng chồng trước sinh đứa bé thứ hai, không xứng với Bùi Lục Thần."
"Làm ra vẻ tốt lanh không cần, quay đầu lại đi tìm cái loại đàn ông đó, cô thật là để cho tôi lãnh giáo cái gì gọi là đê tiện."
Thì Nhan bởi vì con trai có thể trả giá tất cả, mặc dù vạn lần không muốn nhưng Biên Duyên cố ý xuyên tạc ý của cô, cô có giải thích cũng uổng công.
Đều hận cô đi, làm như vậy cô sẽ thoải mái hơn một chút, không hiểu sao lúc nghĩ thế cô bất giác cười khổ: "Bùi Lục Thần nếu như còn không bỏ được người phụ nữ như tôi đây, vậy anh ta cũng coi là thứ đê tiện."
Mỗi người đàn bà trong lòng đều có một vết sẹo như vậy, không thể dễ dàng chạm vào, vết sẹo của Thì Nhan, gọi là Trì Thành, hiển nhiên, vết sẹo của Biên Duyên, gọi là Bùi Lục Thần, cho nên lúc Thì Nhan tùy tiện phát ngôn, cô cũng không nghĩ Biên Duyên sẽ bưng ly cà phê liền hướng trên người cô đổ xuống.
Cô vốn cho rằng Biên Duyên sẽ trực tiếp giơ tay tát xuống, không ngờ chỉ là cà phê mà thôi, cô tự nhiên không trốn không né, chuẩn bị chịu trận lần này. Bỗng tiếp theo một cái chớp mắt, trước mắt đột nhiên thoáng qua một đạo bóng người, không chỉ có ngăn trở tầm mắt Thì Nhan, mà còn ôm cô xoay tròn nửa vòng, cứ như vậy dùng thân hình cao lớn thay cô đỡ được cà phê.
Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, Thì Nhan bất tri bất giác ngẩng lên đầu, nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt, Trì Thành trước sau như một vẫn vẻ mặt hết sức bình tĩnh, sơi tóc, quần áo loan lổ cà phê.
Cà phê men thẳng theo tây phục chảy xuống dưới, người chung quanh ở đây đều tập trung nhìn, Trì Thành hồn nhiên chưa quyết định, thấy trên mặt cô cũng tung tóe hai giọt, liền hết sức tự nhiên giơ tay lên thay cô lau đi.
Tay rời đi, nhiệt độ vài ngón tay như ủi dư âm thẩm thấu vào da cô, xua đi không được.
Thì Nhan ngước mắt, xem không hiểu cảm xúc trong mắt của anh.
Tại một chỗ khác Biên Duyên lại đem sắc mặt người đàn ông này nhìn thấy rất rõ ràng. Vẻ mặt của hắn vô cùng âm lãnh, làm Biên Duyên cũng không khỏi rút người co rúm lại, một giây kế tiếp mới tìm trở về lo lắng, "Xoảng" một tiếng quẳng ly xuống nền nhà, không nhìn sự tồn tại người đàn ông này, trực tiếp lướt qua hắn nhìn về phía Thì Nhan: "Cùng tôi đi gặp Bùi Lục Thần."
Bên này duy trì giằng co, phía bên kia quản lý vội chạy tới hoà giải, Trì Thành nhận lấy khăn lông tùy ý lau người, thanh âm so với vẻ mặt còn lạnh hơn hơn mấy phần: " An ninh các ngươi làm ăn cái gì không biết? !"
Quản lý luôn miệng chịu tội, xua tay khiến bảo vệ vội vàng chạy tới