XtGem Forum catalog
Đánh Mất Tình Yêu

Đánh Mất Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327735

Bình chọn: 10.00/10/773 lượt.

ọc được tia đùa cợt, cô không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Trì tiên sinh, cần tôi nhắc nhở anh sao? Chúng ta đều mang theo gen trong người, chỉ có một phần tư tỷ lệ có thể sinh ra một đứa nhỏ hoàn toàn bình thường."

Nếu mọi chuyện vẫn như cũ sinh ra một đứa nhỏ khiếm khuyết, cô sẽ không ngần ngại liền phá thai đi bóp chết đứa bé kia -- ở thương trường cô có lẽ là một nữ tướng dũng mãnh thiện chiến, cũng từng thử qua táng gia bại sản chỉ vì buông tay bắt buộc, nhưng khi làm một người mẹ, cô không thể đem máu mủ ruột thịt của mình đi đánh cuộc.

Trì Thành không nói lời nào, đột nhiên giơ tay lên đưa về phía Thì Nhan, như muốn sờ mặt cô, Thì Nhan vội vàng nghiêng nghiêng đầu, cảnh giác nhìn anh, lại thấy tay của anh thay đổi phương hướng, hơi hạ thấp, vuốt ve mặt đứa bé.

Tiểu quỷ nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh rồi, đang nháy mắt nhìn Trì Thành.

Bị con trai nhìn chằm chằm, Trì Thành rốt cuộc mỉm cười ra, Thì Nhan nhìn được, đây là lần đầu từ lúc anh cùng cô gặp mặt tới giờ, phát ra nụ cười từ nội tâm.

Đứa bé cùng Trì Thành không một tiếng động hài hòa làm trong lòng Thì Nhan không hiểu sinh ra một tia ghen tỵ, cô đang muốn đẩy tay Trì Thành ra, thế nhưng anh lại trước một bước rút về tay, khôi phục vẻ mặt xa cách: "Coi như tỷ lệ nhỏ chỉ có một phần vạn, cũng còn hơn chờ người khỏe mạnh không biết bao giờ xuất hiện hiến tặng."

Cuối cùng, không hề chớp mắt, nhìn thẳng chằm chằm mặt của Thì Nhan: "Có cái gì so với mạng con trai chúng ta quan trọng hơn?"

Có cái gì so với mạng con trai chúng ta quan trọng hơn?

Lời của anh quanh quẩn trong đầu Thì Nhan mấy ngày, không sao tiêu tán. Thật là câu nói khiến người ta mê muội, mấy ngày nay chỉ cần Thì Nhan thỉnh thoảng thẫn thờ, thanh âm của anh sẽ xông tới, đảo loạn suy nghĩ của cô.

"Thì Nhan?" Giọng nói Bùi Lục Thần chợt xông vào trong tai cô, cô mới bỗng dưng phục hồi lại tinh thần.

Hiện tại cô đang làm việc, nhưng trên thực tế chỉ cầm viết định ký tên ngẩn người, chẳng biết từ lúc nào Bùi Lục Thần đã xuất hiện ở thư phòng, cô vừa nhấc con mắt, chỉ thấy anh ôm hai cánh tay đứng ở bên cửa, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô.

Thì Nhan sờ mi tâm căng thẳng, "Không phải anh nói hết thứ ba mới trở về sao?"

Anh không có trả lời ngay, vừa đi lại gần vừa nói: "Nghĩ gì mà nhập tâm như thế?"

Thì Nhan bị nhìn chằm chằm có chút kinh sợ, làm bộ cúi đầu dọn dẹp văn kiện, thuận miệng ném ra một câu: "Anh trở lại sao không có nói cho em biết, em đi đón anh."

Bùi Lục Thần đứng lại ở trước bàn làm việc, nghiêng người hướng cô, cánh tay dài căng ra, thoáng cái liền nắm được cằm của cô, tỉ mỉ quan sát, cái loại cảm giác bị nhìn thấu đó lại trở về trong thân thể Thì Nhan làm cô phản xạ có điều kiện nghiêng nghiêng đầu: "Làm gì nhìn chằm chằm em như vậy?"

Tròng mắt Bùi Lục Thần hơi híp, khóe miệng nhếch lên: "Nhớ em chứ sao."

Lời ngon tiếng ngọt rốt cuộc chọc cho cô cười, thấy mi tâm rối rắm của người phụ nữ này biến mất, Bùi Lục Thần học cô cắn môi không được tự nhiên cười một tiếng, "Đúng rồi, làm sao em đổi bảo mẫu mới? Tiểu Lệ đâu?"

"Tay chân không sạch sẽ, bị em đuổi rồi." Vừa nói lời này Thì Nhan vừa liếc nhìn hình bóng mình trong mặt kính, bản thân không nhịn được cũng muốn tự khinh bỉ chính mình: người phụ nữ này, thật đúng là nói láo không thay đổi sắc mặt, tay không động tâm không nhảy.

Thì Nhan thay đổi tầm mắt, tìm thứ khác để xem. Nghiêng đầu qua cửa sổ chỉ thấy bên ngoài một mảnh yên tĩnh không trăng không sao, thì ra bất tri bất giác, đêm đã sớm khuya.

Bùi Lục Thần một đường tàu xe mệt nhọc, không đợi Thì Nhan làm việc xong đã trở về phòng. Lúc Thì Nhan sửa sang xong văn kiện, ngoài cửa sổ đã đổ tuyết.

Mặc dù hệ thống lò sưởi trong phòng vẫn mở, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.

Thì Nhan đi phòng trẻ nhìn một chút, đứa nhỏ đã sớm ngủ rất say. Mà cô, vẫn là một đêm không ngủ. Cô cứ như vậy mơ màng nằm ở bên cạnh giường trẻ, nhắm mắt.

Tỉnh lại lần nữa đã là hôm sau, chẳng biết lúc nào cô đã trở lại phòng ngủ chính, có người tốt giúp cô đắp chăn cẩn thận, theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn về phía bên kia giường hẹp nhưng chỉ còn lại một mảnh trống không.

Lôi kéo mở mành cửa sổ, không khí lập tức lơ lửng một tầng ánh sáng mặt trời cô đơn.

Thế giới bên ngoài bao phủ một màu trắng xóa, nhưng đường vào khu dân cư cao cấp, nhân viên không đến nửa ngày đã đem lượng tuyết đọng dọn dẹp không dư thừa chút nào, không duyên cớ lãng phí một ngày ném tuyết thật tốt.

Thì Nhan cả ngày nghỉ ở nhà, nhưng đến trưa, Bùi Lục Thần vẫn không thấy bóng dáng đâu, cũng không có gọi điện thoại về, tình huống này lần đầu gặp, Thì Nhan quyết định chủ động gọi cho anh, đầu kia Bùi Lục Thần có chút khác thường, thanh âm cũng vui sướng không ngại: "Thế nào? Nửa ngày không gặp liền nhớ anh?"

Thì Nhan một tay ôm cục cưng xem ti vi, một tay giữ điện thoại không dây, bảo mẫu mới đang ở phòng bếp bận rộn, cộng thêm Bùi Lục Thần ở đầu kia điện thoại, cảnh trí hoà thuận vui vẻ như vậy làm Thì Nhan có cảm giác tất cả tiết trời ấm lại trỗi dậy, tim chảy dòng nước ấm áp, ngoài miệng liền không nhịn