Đánh Cược Trái Tim

Đánh Cược Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323763

Bình chọn: 7.00/10/376 lượt.

n của 2 tiết nữa,giờ việc khiến cô rầu nhất là,ông nội đang gào thét đòi tiếp tế.

Dùng tay đập đập vô cái bụng đang ọt ọt biểu tình của mình,Nhi nhăn mặt “Đưa hết tiền cho người ta đi giặt áo rồi còn đâu mà ông cứ ngồi đòi hỏi thế hả?” rồi lại tự trách mình,sao lúc đó lại oai hùng tới thế.Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu lại nhớ tới hai câu thơ của thi hào Xuân Diệu “Thà 1 phút huy hoàng rồi chợt tắt/Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.” Nhưng 1 phút huy hoàng đổi bằng 1 giá quá quá quá lớn rồi.Nhi gập người xuống mặt bàn,mắt ko khỏi rưng rưng.

“Biết thế này thà buồn le lói suốt trăm năm còn hơn!”

“Sợ mày luôn,thôi xuống căng tin tao mua bánh mì cho.” Ngọc nhìn con bạn chẳng còn chút khí thế nói.

Mới nghe có thế thì cái xác sống vội vàng nhổm dậy đầy sức sống.Đôi mắt đen láy sáng “nung ninh” nhìn cô bạn hết sức trìu mến. “Ôi tình yêu của đời tao!”

Nói rồi 2 cô bé dẫn nhau tới căng tin,đúng là hỗn chiến bánh mì.Như đã nói ở trên ngôi trường của Nhi với 2 tòa nhà gồm các phòng học đối diện nhau,cách nhau 1 khoảng sân,nối liền 2 dãy nhà là trụ sở hành chính của các sếp,tạo thành 1 hình chữ U vuông vắn.Nhưng phía sau lưng trụ sở hành chính vẫn còn 1 dãy hành lang và 1 vài lớp học nằm phía sau.Đó là những lớp dành cho học sinh học nghề và học ôn.Ở phía đầu dãy phòng học đó,cùng hường với dãy nhà A là 1 căn nhà nhỏ có tên là căng tin.Ôi thì thôi cái căng tin, “to” ơi là to của trường Nhi,cỡ nó phải lớn cỡ con chuột.Cứ giờ ra chơi là y như rằng bọn học sinh tranh nhau vào thực hiện mục tiêu nuôi dưỡng mầm non đất nước “Trẻ con như búp trên cành,biết ăn,biết ngủ,biết học hành là ngoan”..Thế cho nên cứ gọi là chen chúc nhau trước cái tủ kính nhỏ tẹo,kê trên cái bàn gỗ.Cô bán hàng đến toát mồ hôi để giải đáp nhu cầu của bao nhiêu cái miệng.Nhưng cũng đừng chê cái căng tin nhỏ này nhé,nhỏ vậy thôi cũng có 2 cái bàn nhựa với mấy cái ghế để ngồi đấy.Đồ ăn thì ngoài bánh mì,bánh ruốc,với mấy món kẹo thanh,xúc xích,có phục vụ mì vào ngày đông tháng giá..Ôi thế là đã quá đủ rồi.Cho nên,cứ mỗi khi vào giờ ra chơi là y như rằng,nơi tụ điểm hot nhất trường chắc chắn là cái căng tin.

Bon chen vào dòng người lam lũ vì miếng cơm manh áo,2 cô gái gầy gò cuối cùng bị dòng đời xô đẩy hết bên nọ tới bên kia.Quân địch quá đông lực lượng lại quá hùng hậu,2 cô đành chịu thua.Đang buông tay cam chịu cái bụng đang kêu ọt ọt thì bỗng Nhi thấy có đôi giầy bóng bóng dừng lại gần 2 cô.Mũi Nhi bị mùi bánh mì thơm thơm lôi cuốn,ngó lên,hóa ra lại vẫn là oan gia.

Nuốt nước bọt cái ực.Nhi ngán ngẩm quay sang nhìn Ngọc “Đi thôi mày xem ra tình hình này ko ổn rồi!”

Ngọc vẫn nhìn chân chân vào gã chủ nhân đôi giầy trước mặt nghĩ thầm “Ôi,đẹp trai!” mà hoàn toàn chẳng còn cảm thấy đói gì nữa.

“Các cô ko định mua đồ ăn sao?” Tú lên tiếng.

Ngọc lập tức chôn chân tại chỗ,khiến cho Nhi đang kéo cô cũng bị đứng khựng lại.

“Tụi em định mua đồ ăn nhưng đông quá!” Ngọc trả lời.

“Mày làm gì đó!Còn ko mau đi!” Nhi tức giận nhìn Ngọc tính kéo đi.Bị hắn làm cho khóc nức nở còn chưa đủ?

“Đợi 1 chút!” Tú nói.

Tiến vào trong căng tin,hắn nói to nhỏ gì đó với 2 tên nhóc khác.1 lúc sau trên tay cầm 2 cái bánh mì với 2 túi nước đi ra.Hoàn toàn ko đổ 1 giọt mồ hôi.Đưa về phía 2 cô nở 1 nụ cười mê hoặc.(Chiêu đầu tiên trong nam nhân kế.Dùng tuyệt chiêu nụ cười ngọt ngào cùng với 1 cử chỉ tốt bụng.Những cô nàng có tường sắt cũng ko thể nào ko lay động.Trừ khi tim bằng sắt vụn.Chiêu này vô cùng đơn giản lại hữu hiệu.Nhưng chỉ có thể dùng bởi những người đẹp trai trời sinh.Như ta đây XD Ha ha ha )

Ngọc đang ngơ ngẩn vì nụ cười mĩ nam chỉ có trong truyền thuyết lơ đễnh với tay ra,thì Nhi nhanh tay kéo chặt 2 tay cô lại.

“Cậu làm gì thế!Ai biết hắn âm mưu gì?”

Mặc dù có chút cụt hứng,Tú tự nói với mình,nhịn nhịn.Vẫn cố giữ vững hình tượng giai đẹp của mình dịu dàng cười “Tôi chỉ muốn mời các cô bữa ăn thôi mà!”

Ngọc đáp “Vâng!” nhẹ nhàng lại giơ tay ra.

Nhi nhìn dò xét,lại kéo tay Ngọc vể.Ngọc nhìn Nhi chau mày “Gì nữa?”

“Ai biết cái tên đang cười nham hiểm kia đang nghĩ cái gì?Cậu ko thấy hắn rất gian à?”

Phập.. (Cái gì gọi là nham hiểm?Nụ cười mỹ nam hiền từ,dịu dàng,ôn nhu hài hòa khiến hoa nhường nguyệt thẹn,thiếu nữ xao động của ta lại bị ví như nụ cười của mấy tên dâm đãng ư?Đả kích..Đả kích..Con nhỏ này có mắt thẩm mỹ hay ko?Ko được.Phải nhịn.Nhịn.Nhịn..)

Tú nuốt nước bọt cái ực,thu khóe môi lại,mở đôi mắt nâu ra nhìn cô gái cố tỏ ra khoan dung “Cô nhìn tôi thế này mà lại thấy gian gian ư?”

Nhi nhìn kĩ hắn thêm 1 chút,khuôn mặt con trai góc cạnh với làn da trắng mịn,mái tóc mềm mại gợn sóng,mái và mai dài thẳng ôm lấy gương mặt,cái mũi cao,chân mày rậm,đôi mắt cũng có phần sáng..Suy nghĩ 1 lúc,cô gật gù.

Tú đang chờ đợi,khẽ cười.(Đúng vậy ta đẹp trai thế này dù sao cũng phải là lãng tử.Chứ sao lại có thể hình dung bằng hai chữ gian gian được.Cô ta chắc chắn cũng đã bị vẻ đẹp của mình thu hút )

“Trông hắn ko chỉ gian mà còn dê dê nữa,Ngọc.Cậu phải cẩn thận.Mặt con trai mà trắng thế đích thị ko họ sở thì cũng tên khanh.Nên đề phòng.Thôi chúng ta


Ring ring