
a cho chị à?”
“Không.”
Tiểu Lâm cười: “Chắc hai anh chàng kia chỉ lo nhìn chị nên quên mất cả chuyện này.”
Giản Tình giận dỗi: “Đừng nói nhiều, đi lấy với chị đi.”
Hai người cùng đến bàn làm việc lấy số cho Giản Tình, Tiểu Lâm còn ân cần buộc lên tay giúp cô, sau đó tự thưởng thức nút thắt hình con bướm
của mình, có vẻ rất hài lòng.
Giản Tình nhìn dãy số: “0027″ vừa đúng với số tuổi của cô. Cô lập tức nhắn tin cho đầu heo, đầu heo bèn dặn dò: “Không cho phép uống rượu
cùng đồng nghiệp nam, không cho phép khiêu vũ cùng đồng nghiệp nam…”
Giản Tình nhìn tin nhắn, bật cười. Thật đúng như Tần Tiểu Ý hay miêu
tả anh là đồ keo kiệt. Có điều, đối với tính cách bá đạo của Phương
Khiêm, cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
“Đây không phải là Giản trưởng ban sao? Thật may mắn được gặp cô.”
Giản Tình cùng Tiểu Lâm trở lại hội trường, liền bị mấy người vây quanh. Mặc dù dùng hai chữ “vây quanh” có vẻ hơi quá, vì thật ra chỉ có mấy cô gái đứng trước mặt hai người, không khí có vẻ căng thẳng.
Nhìn thấy người đang cản đường mình, Giản Tình mỉm cười : “Chào Bạch
trưởng phòng.” Giản Tình luôn luôn cư xử hiền hoà với người khác, cũng
ít khi cảm thấy ghét một ai. Nhưng từ hôm mua quần áo lần trước, ấn
tượng của Giản Tình về Bạch Lị Lị trở nên khó chịu, cảm giác này rất
hiếm thấy.
Bạch Lị Lị vừa trông thấy Giản Tình đã hận đỏ cả mắt. Con bé đáng
chết này, không chỉ cướp mất danh hiệu hoa khôi của cô, mà vừa mới xuất
hiện ở hội trường đã lập tức trở nên nổi bật. Cơn uất hận này, cô thật
sự không nuốt trôi. Hơn nữa, bên cạnh mọi người ồn ào xung quanh, cô ta
còn tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Vừa rồi không nhìn rõ, Bạch Lị Lị nghĩ quần áo Giản cùng lắm cũng chỉ là hàng hiệu trong nước. Lúc này đến gần, Bạch Lị Lị lập tức chấn động, tâm trạng trở nên bối rối. Mặc bộ này đúng là muốn làm người khác bẽ
mặt đây mà! Lễ phục dạ hội số lượng có hạn của Chanel, dù nó có hoá
thành tro cô cũng nhận ra được. Lần trước nhìn thấy nó trên tạp chí, cô
đã rất thèm muốn, nghĩ rằng nếu Cao Nguyên mà mua bộ váy này cầu hôn cô, cô nhất định sẽ cưới anh ngay lập tức.
Bây giờ, bộ váy cô ước ao đang lù lù ngay trước mắt. Giờ chỉ có thể
dùng hai từ xấu hổ và giận giữ để miêu tả tâm trạng hiện tại của cô.
Một người đứng bên cạnh cũng nhận ra bộ váy này, bèn kinh ngạc kêu lên: “Giản tiểu thư, bộ váy này là mẫu mới nhất của Chanel!”
Trang phục lộng lẫy và quý giá luôn là ước ao của mọi phụ nữ, không
có tiền mua thì không xấu hổ. Đáng xấu hổ là khi người ta bàn về thứ gì
mình cũng không biết. Việc này đương nhiên sẽ không xảy ra với các cô
gái có thành phần trí thức, tinh anh trong người.
“Thật lợi hại, tạp chí nói bộ váy này rất quý giá, rất nhiều ngôi sao của Hollywood cũng tranh nhau mua về để sưu tầm.” Có người phụ hoạ
theo.
Giản Tình cảm thấy hơi nhức đầu, cô không nghĩ rằng trang phục cũng
có thể trở thành tiêu điểm bàn tán. Nếu biết hậu quả như vậy, cô chắc
chắn sẽ do dự có mặc nó hay không. Nghĩ lại Tần Tiểu Ý chắc cũng biết rõ giá trị của bộ váy này, vậy mà không nói cho cô, còn muốn đi theo để
xem trò vui. Thật đúng là phong cách của Tần Tiểu Ý.
Việc làm cho Giản Tình dở khóc dở cười là, đề tài được mọi người nói
tiếp theo đã chuyển từ bộ váy sang vóc dáng của cô. Từ vóc dáng lại nói
đến khí chất, từ khí chất lại chuyển sang trang sức trên người cô. Bất
cứ đồ trang sức nào xuất hiện trên người cô đều bị mọi người xem xét và
bình luận. Sự tồn tại của Bạch Lị Lị sớm đã bị mọi người gạt sang một
bên, cuối cùng có người còn không kiêng nể nói: “Nói như vậy,bộ váy Bạch trưởng phòng đang mặc, là mốt của Chanel hai năm trước rồi.”
Bạch Lị Lị đáng thương, không bị ai để mắt đến thì không sao, còn bị
người khác trêu chọc là quần áo lỗi mốt. Cuối cùng thẹn quá hoá giận,
đành không cam lòng quay người bước đi, trong lòng càng căm ghét Giản
Tình hơn.
Giản Tình là người vô tội, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, không hiểu vì sao lại làm cô ta tức giận như vậy.
Vậy mới nói, dư luận là thứ vũ khi giết người không cần gươm đao.
*****
Khi Phương Khiêm xuất hiện, hội trường đồng loạt ồ lên. Bình thường
thì không sao, nhưng khi nhân viên nhìn thấy đại boss, toàn thân đều như mất hết khí lực. Tất cả liều mạng đi lên phía trước, muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của vị đại thần.
Không biết là trùng hợp hay sắp xếp từ trước, Phương Khiêm cũng mặc
một bộ lễ phục màu trắng. Bộ lễ phục cao quý cùng thân hình thon dài
hoàn mĩ kết hợp với nhau đứng trên sân khấu, nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.
Giản Tình đứng trong đám đông, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào
người đàn ông xuất sắc đang đứng trên kia. Vẻ mặt nhẹ nhàng mà lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, cười mà như không, động tác thể hiện phong thái của
người lãnh đạo đứng đầu.
Anh đứng ở nơi cao nhất, tầm mắt đảo qua đám đông bên dưới, lập tức
bị hình ảnh của cô khoá chặt. Hình như có trực giác, Giản Tình cảm thấy
ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Anh lập tức tươi cười, lộ ra vẻ dịu dàng.
Đột nhiên, một làn són