
tuy rằng cũng là rồng bay phượng múa, nhưng so
với chữ của Phương Khiêm đã học qua thư pháp cũng kém khá xa.
“Thái Minh Cường……” Tiểu Lâm ở bên cạnh thì thào đọc chữ ký trên tấm
thiệp, sau đó cười hắc hắc: “Thái quản lí đi công tác đã về rồi?”
Giản Tình tùy ý đem hoa đặt trên bàn làm việc, rất uể oải: “Ai biết!” Aizz, đau đầu!
Trên bàn đột ngột có một bó hoa hồng to nhìn có vẻ rất chướng mắt,
giống như trái bom hẹn giờ, làm cho Giản Tình rất khó tập trung làm
việc, ngay cả khi ngắm sắc hồng kia cũng làm cô cảm thấy đau đầu.
Trực tiếp ném hoa xuống? Như vậy là hành vi xúc động, cô khẳng định
sẽ không làm được, dù sao đây cũng là một phần tâm ý của người ta, nhưng giữ lại thì trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, thật là khó xử. Cô thấy rất giận Thái Minh Cường, rõ ràng đã bị cô cự tuyệt, vì sao còn
muốn dây dưa không ngớt chứ? Kiên nhẫn là tốt, nhưng đối với bạn gái của người khác mà kiên nhẫn, thì tuyệt đối là chuyện xấu rồi.
Khi trong lòng buồn phiền, cô luôn thích cầm bút bi vẽ loạn lên tờ
giấy trắng. Khi cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy rõ ràng mình vẽ cái gì
thì lập tức bị dọa không nhẹ. Trên giấy trắng mực đen lại tràn ngập tên
của Phương Khiêm, ngẩng đầu nhìn chung quanh, không thấy người nào chú ý tới vẻ thất thường của cô, thế là chân tay luống cuống xé bỏ tờ giấy,
vo viên lại nhanh chóng vứt vào thùng rác.
“Chị Tình, nhìn bộ dáng có tâm sự của chị, có phải phiền não muốn xử lý bó hoa này như thế nào hay không?” Lâm Kiều Kiều bên cạnh đã vụng
trộm quan sát thật lâu, nhìn cô lúc nhíu mày, lúc thở dài, rồi cuối cùng là không yên lòng vẽ loạn trên giấy. Đôi mi thanh tú chau lại thật xinh đẹp, ngay cả Tiểu Lâm là phụ nữ cũng cảm thấy đẹp không sao tả xiết,
huống chi là đại lão gia Thái quản lí, đánh chết không rời cũng là lẽ tự nhiên .
“Tiểu Lâm, em có thể giúp chị xử lý sao?” Giản Tình trừng mắt nhìn,
tự mình chạy đông chạy tây giải quyết còn không được, sao có thể đem
chuyện phiền toái ném cho Tiểu Lâm.
“Không thành vấn đề, em cam đoan giúp chị xử lý thỏa đáng.” Lâm Kiều
Kiều đứng dậy cười tủm tỉm, ôm lấy hoa hồng trên bàn: “Ai, hoa thật đẹp
nha, tại sao không phải là tặng cho em!”
Giản Tình khóe miệng khẽ cong lên xinh đẹp, nhẹ nhàng cười: “Chị đây tá hoa hiến phật [1'>, cho em đấy.”
“Không cần đâu, em muốn chờ bạch mã hoàng tử của em tặng em cơ.” Xung quanh Tiểu Lâm lại bắt đầu toát ra những bong bóng màu hồng lãng mạn.
Lúc này, trưởng phòng thị trường Lưu mấy ngày không gặp đột nhiên vội vàng đi vào văn phòng, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh, chiếc bụng mỡ bị đẩy lên đẩy xuống, bộ dáng có chút hài hước. Trong tình hình này,
Tiểu Lâm cùng Giản Tình âm thầm nhìn nhau cười.
“Giản trưởng ban, hai đề xuất “Vinh kì hoa viên” trong bản kế hoạch
mở rộng cô sửa lại chưa?” Lưu trưởng phòng thở hổn hển, xem ra là chạy
một mạch tới đây. Đáng thương hắn một thân ục ịch, dưới không khí thoải
mái ấm áp của điều hòa mà trên trán toát ra thật nhiều mồ hôi.
Giản Tình gật gật đầu: “Đã sửa rất tốt, đang chuẩn bị mang cho anh
xem qua.” Xoay người rút ra một loạt tài liệu có bìa màu lam, đang muốn
đưa cho hắn, không ngờ lại bị Lưu trưởng phòng cự tuyệt .
“Tôi không thời gian xem, cô cùng tôi đi lên giải thích.” Lưu trưởng
phòng khoát tay, lấy khăn tay ra lau mồ hôi, xoay người nhìn thấy Tiểu
Lâm ôm bó hoa đứng bên cạnh, bèn thân thiết cười nói: “Tiểu Lâm, bạn
trai tặng à, tặng bó hoa to vậy sao.”
Tiểu Lâm nhanh mồm nhanh miệng trả lời: “Không phải đâu, là Thái quản lí tặng cho chị Tình.”
“Tiểu Thái à!” Lưu trưởng phòng hiểu rõ, trêu tức liếc nhìn Giản Tình một cái.
Giản Tình sau khi nhìn Tiểu Lâm một cái xem thường, mới quay đầu hỏi Lưu trưởng phòng: “Đi đâu giải thích? Phòng họp?”
“Không phải, theo tôi lên văn phòng Phương tổng.” Lưu trưởng phòng xoay người đi ra ngoài: “ Phải đi ngay bây giờ.”
“A……” Tiểu Lâm ôm hoa thét chói tai, kích động miệng lắp bắp: “Văn…phòng …Phương…… Phương boss……!!!”
Đang nghe đến phải lên văn phòng Phương tổng, Giản Tình nháy mắt tim
cũng đập lỡ một nhịp, rồi nhìn phản ứng quá độ của Tiểu Lâm, lại cảm
thấy buồn cười: “Tiểu Lâm, cơ hội tốt như vậy em đi đi.”
Tiểu Lâm liều mạng khoát khoát tay: “Em…… em không được, chân mềm nhũn……”
“Giản trưởng ban, nhanh lên một chút.” Lưu trưởng phòng không kiên nhẫn ở bên ngoài thúc giục.
[1'>: Tá: Mượn. Hoa: bông. Hiến Phật: dâng lên Phật.
Tá hoa hiến Phật là mượn hoa của người khác dâng lên cúng Phật. Ý
nói: Dùng của người nầy để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng
đãi ăn mày.
Giản Tình không thể kéo dài, vội vàng cầm lấy tập tài liệu đi ra
ngoài. Vào thang máy, cô còn khẩn trương xem kỹ hình ảnh của mình ở
chiếc gương trên tường, chợt nhớ đến tình huống trước kia đã xảy ra ở
thang máy, vẫn còn rất rõ ràng. Mới thoáng nhớ một đoạn ngắn, hai má đã
hơi hơi nóng lên, may mắn ngọn đèn ở trong này không sáng lắm, bằng
không với vẻ mặt xấu hổ của cô, Lưu trưởng phòng khẳng định sẽ hiểu
nhầm.
“Thái quản lí là một thanh niên đầy hứa hẹn!” Thang máy thong thả đi
lên, Lưu trưởng phòng đột n