Duck hunt
Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326192

Bình chọn: 9.5.00/10/619 lượt.

này Đường Lăng đang híp mặt nhìn cô, cười một cách gian

ác. Xem ra những gì thuộc về của hắn cuối cùng cũng chạy không thoát.

Chỉ là tối nay không có cách nào hưởng thụ mà thôi!

Cánh tay dài duỗi ra, kéo tay chân luống cuống của Tô Ca vào ngực, trêu cười nói :

"Thế nào, Trọng Tài đại nhân không thỏa mãn được cậu cho nên muốn tìm đến tôi rồi sao?"

Trọng Tài? Hắn nói là Hạnh Trạch? Thực sự là một đống danh hiệu kỳ kỳ quái

quái. Tô Ca nhíu mày, đang nghĩ cách làm thế nào để chạy trốn thì nghe

Đường Lăng thở dài tiếc hận nói :

"Đáng tiếc đêm nay tôi không

có cách nào thỏa mãn cậu được. Cái tên Tần Mặc Nhiên đáng chết! Thiếu

chút nữa là bố mày bị hắn phế đi!"

Khi nói tới câu cuối cùng, rõ

ràng là hắn đang cắn răng nghiến lợi. Tô Ca lo lắng cử động một chút,

hình như là đụng phải hắn, nên nghe Đường Lăng hừ nhẹ một tiếng khổ sở,

mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Hắn đẩy Tô Ca ra, sau đó giựt mạnh cái

khăn tắm xuống, toàn thân lõa lồ trước mặt cô.

Cứ như vậy, Tô Ca

ngơ ngác nhìn cái người trước mặt mình. Đối với cô mà nói, đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể đàn ông trần truồng, lại còn trong

khoảng cách rất gần. Tầm mắt không khống chế được dời xuống, thì thấy

cái vật to lớn kia đang sưng lên. Trong hoàn cảnh này, cái vật kia đột

nhiên ngóc đầu dậy thì rất là bình thường.

Nhưng mà mắt của Tô Ca càng mở càng lớn bởi vì Tô Ca phát hiện cái kia của Đường Lăng… Hình

như phía trên không phải đột nhiên cương lớn một cách tự nhiên, có chút

đo đỏ tim tím, giống như là bị thương. Phía trên ngọc trụ* còn có ít

nhiều vết sẹo. Tô Ca không nhịn được trợn mắt liếc nhìn Đường Lăng một

cách thông cảm. Theo góc độ nhìn chuyên nghiệp của một bác sĩ, nếu không thoa thuốc cẩn thận, nghỉ ngơi vài ngày, cái này coi như là phế vật.

*ngọc trụ : kekeke có ai giúp mình dịch chữ này không? Vốn liếng tiếng Việt

của mình chỉ nghĩ ra được chữ dương vật mà thôi, nhưng lại thấy kỳ kỳ…

Nhưng. . . Bây giờ hắn lại kéo cô tới đây, rõ ràng là muốn ‘gì gì’ với cô!

Thật là chứng nào tật đó! Nghĩ tới đây, Tô Ca chợt bình tĩnh lại. Hừ,

nếu chút nữa hắn sáp vào, cô sẽ bóp chết lão Nhị của hắn!

Dĩ nhiên Đường Lăng

không biết Tô Ca đang nghĩ tới những ý niệm tà ác này. Giờ phút này, hắn đau đến thở cũng khó khăn, lông mày nhíu lại. Quả nhiên là người đàn

ông này bị thương không đứng dậy nổi. Một lúc sau, khi cảm giác đau đớn

từ từ thuyên giảm, hắn mới ngẩng đầu nhìn Tô Ca, trầm giọng nói :

"Còn không mau tới đây?" Tô Ca sững sốt, sau đó nghễnh đầu không chút sợ

hãi, đi theo sau hắn. Hiện giờ trong mắt của cô, cái tên khốn kiếp mà

hình như ai cũng sợ chẳng qua cũng chỉ là một người tàn tật mà thôi.

Theo Đường Lăng đi tới bên giường, hắn ngồi xuống, rồi không biết từ đâu lấy ra một chai thuốc mỡ, thuận tay ném cho Tô Ca. Sau đó điều chỉnh

tư thế, nghiêng cả người dựa lên trên giường, hai chân mở lớn, hoàn toàn phơi bày tiểu đệ đệ trước mặt Tô Ca.

Tô Ca xấu hổ muốn quay mặt đi thì nghe giọng nói của tên biến thái Đường Lăng này vang lên bên tai :

"Tới đây bôi thuốc cho tôi!" . Tô Ca nhìn cái lọ thuốc đó một chút, hình như là dùng để trị thương ‘nơi đó’. Chẳng lẽ trước đây, cái tên biến thái

hay bị thương nơi đó sao, hay là dùng để trị thương cho người khác? Cho

nên ngay cả thuốc cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Tô Ca từ từ đi tới, khuôn mặt ửng hồng từ trán tới lỗ tai rồi xuống tới cổ.

"Làm sao vậy? Xấu hổ hả người đẹp?"

Đã thành bộ dạng giống vậy mà Đường Lăng vẫn còn tâm tư để nói đùa. Quả

nhiên hành động biến thái không cần phải có lý do. Tô Ca nghiêng đầu

nhìn sang chỗ khác, dùng tay mở nắp bình sứ, sau đó giương mắt nhìn chằm chằm cái vật kia. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn

thấy. Lúc trước ở đại học, cô có từng thấy qua mẫu vật của đàn ông, bây

giờ lại có chổ không giống nhau, cùng lắm thì trước mặt đây là vật mẫu

sống mà thôi.

Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tô Ca mở mắt ra.

Giống như ở trên bàn mổ, nhìn qua vô số cơ thể người bệnh, cô biết rõ

chổ nào bị thương tương đối nặng, rồi lấy tay quẹt một chút thuốc mỡ,

nhè nhẹ xoa lên ngọc trụ. Tô Ca ngạc nhiên nhìn cái vật kia nhảy lên mấy cái. Thật ra thì cô không biết, ánh mắt bác sĩ chuyện nghiệp nhìn thi

thể của cô lại khiến Đường Lăng lạnh run, bắt đầu suy nghĩ chuyện mình

bắt cậu nhóc này tới bôi thuốc có phải là sai lầm hay không.

Nhưng, chỉ trong chốc lát, hắn liền phát hiện mình không những sai, mà còn sai quá cỡ.

Khi Tô Ca bôi xong một lượt thuốc lên hết ngọc trụ, thì dừng tay ở phía

trên, tạo thành tay cầm nữa hình cung. Cô nghĩ, chỉ cần vặn xuống một

cái, từ nay về sau, Hiên Mộc sẽ không còn bị thằng nhãi này làm tổn

thương nữa, lại có thể gián tiếp giúp được nhiều người thoát khỏi ma

chưởng của hắn. Nhưng. . . cứ như vậy phế đi một người đàn ông? Có phải

là… quá tàn nhẫn hay không?

Có lẽ cảm giác được ý đồ của Tô Ca,

bất thình lình, ngọc trụ nhảy lên hai cái, nóng ran, khiến Tô Ca giật

nảy mình, vội vàng rút tay về. Cô lại cảm giác hình như nó lớn thêm một

chút, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Đường L