Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325983

Bình chọn: 7.5.00/10/598 lượt.

hẹ nhõm, coi như là cô là người có ánh mắt thức thời. Sau đó quay sang người pha rượu nói :

"Pha thêm cho Hạnh Trạch một ly Bloody Mary."

Thì ra tên của người đàn ông kia là Hạnh Trạch. Tô Ca chọn một ly màu xanh

lá cây cổ cao đưa cho người pha rượu, rồi sau đó lui về đằng sau quầy

bar. Minh Hà cầm ly rượu đi về hướng Hạnh Trạch. Tô Ca không có can đảm

nhìn theo, rình trộm không phải là đức tình tốt nha.

Cô vùi người lên sàn chiếu Tatami*, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì có

người lây động cơ thể của cô. Cố gắng mở mắt ra, cô thấy Diễm Hồng đang

nhìn mình một cách thương yêu, nói :

"Mau tỉnh lại Tiểu Bạch Luyện, về nhà ngủ với chị."

*Tatami là sàn chiếu kiểu Nhật Bản

Tô Ca có chút mơ màng, ngẩng đầu thì mới phát hiện những người khách trong đại sảnh đã đi đâu hết, Minh Hà và Hạnh Trạch cũng biến mất tiêu. Lảo

đảo đi theo Diễm Hồng qua bảy tám ngõ quẹo trở về phòng, ngước nhìn đồng hồ treo ở trên tường thì mới biết là đã bốn giờ sáng. Ngẩng đầu nhìn

lên đồng hồ treo trên tường, thế nhưng đã là bốn giờ rạng sáng. Ban đêm ở Thiên Diễm thật là dài.

Đánh răng rửa mặt qua loa xong, Tô Ca

leo lên giường đi ngủ, ngủ một mạch cho tới ba giờ chiều. Khi Tô Ca tỉnh dậy thì Diễm Hồng vẫn còn đang ngủ, chắc là cô ấy rất mệt. Bổng nhiên

chuông cửa vang lên, thì ra là Diễm Hồng đã gọi mua đồ ăn ở bên ngoài

trước khi đi ngủ. Tô Ca tùy ý ăn một chút, còn bao nhiêu để lại cho Diễm Hồng, sau đó lại quay về giường ngủ tiếp.

Cô thầm than ở trong

lòng. Chuyến đi Côn Minh lần này, khấu trừ lúc mới bắt đầu bị Sở Viêm

bắt cóc một cách thô bạo cùng nham hiểm, không những mở mang kiến thức

về hương vị đặc sắc của nhiều trai đẹp khác nhau, mà còn thu ngắn khoảng cách kề cận bên Tần Mặc Nhiên, mặc dù khoảng cách đó khiến cô nghẹn

thở, sau đó còn có thể đi ngủ, thức dậy một cách thoải mái, không cần cả ngày gò bó thần kinh, chiến đấu hăng hái trên bàn phẫu thuật, quả thật

là một kinh nghiệm không tồi.

Chín giờ tối cô thức dậy, Diễm Hồng đã thay đồ xong, đang cầm một đống chai lọ, cười khanh khách nhìn cô nói:

"Chị mới nhận được điện thoại đặc biệt của Tần Mặc Nhiên, muốn chị chăm sóc em thật tốt."

Tô Ca mở miệng, nói:

"Cám ơn chị Diễm Hồng!"

Nhưng lại bị giọng nói của mình làm hết hồn, không phải là giọng nói dịu dàng của mình trong 26 năm qua. Tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng lại không còn dấu

vết của âm thanh trong suốt.

Đêm qua ở Đoạn Tụ Đường, cô sợ người khác nhận ra giọng nói của mình là của con gái, cho nên cố ý trầm

giọng, khiến cho âm thanh nghe ra khàn khàn. Hiện giờ không phải đè nén, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn, khó phân biệt nam nữ, lại có nhiều

phần mị hoặc của đàn ông. Bây giờ mới nhớ ra nguyên nhân là Tần Mặc

Nhiên cho cô uống thuốc tối hôm qua.

Hóa trang xong, Tô Ca lại

theo Diễm Hồng đi vào thành phố dưới lòng đất. Xa hoa trụy lạc, y hương

tấn ảnh*, tất cả đều thuộc về thế giới ban đêm của Thiên Diễm.

*Y hương tấn ảnh: thành ngữ Trung Quốc. Một người bạn Tàu giải thích nghĩa cho mình là ý chỉ những cô gái đẹp ăn mặc lộng lẫy, và có mấy website

cũng giải thích tương tư. Mình giữ nguyên tiếng Hán Việt cho nó hay.

Giống như đêm hôm qua, Tô Ca lười biếng ở đằng sau quầy bar, lại thấy một phục vụ nam đi tới, đưa cho cô một cái khay rồi nói :

"Mới tới hả, đem những đồ này tới phòng số 9 đi."

Tô Ca do dự một chút, cô nhận ra người phục vụ nam này, là một thư sinh

thẻ đỏ dưới cấp của Minh Hà,tên là Trăn Mạc. Nhìn không thấy Diễm Hồng

hay là Minh Hà ở đây, Tô Ca nhận lấy khay đi về hướng phòng số 9, gõ

cửa. Cửa mới vừa mở ra từ bên trong, Tô Ca chưa kịp nói chuyện, thì bị

lực lớn từ sau lưng đẩy tới, không khống chế được mà cơ thể ngả nhào về

phía trước.

Hình như là đụng phải người nào, theo phản xạ, cô lui về phía sau. Không may ly rượu mới pha bị đổ hết trên người của người

kia. Tô Ca ngẩng đầu, muốn nhìn rõ diện mạo của người này thì bên tai

lại truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Tần Mặc Nhiên:

"Còn không mau cút ra ngoài!"

Nghe ra thật tàn nhẫn và lạnh lùng, giống như nếu cô không đi thì anh sẽ lập tức ném cô ra ngoài!!

Cút ra ngoài? Anh kêu cô cút đi? Tô Ca có chút đau lòng, còn chưa kịp phản

ứng kịp, thì nghe một giọng nói diêm dúa lẳng lơ vang lên:

"Khoan đã. Gặp được cậu ở đây thật không tốn chút công sức nào!"

Giọng nói này?

Tô Ca ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông bị cô đổ hết rượu đỏ trên người chính là tên biến thái Đường Lăng kia. Mà Tần Mặc Nhiên

thì đang ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay nắm chặt lại, đang dùng ánh mắt giống như băng ngàn năm nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng

Tô Ca lại có thể thấy rõ sự khẩn trương trong đó. Thì ra một Tần Mặc

Nhiên mạnh mẽ mà cũng có lúc khẩn trương hay sao?

Một góc nào đó trong lòng giống như bị mèo cào, có chút nhột nhạt. Tần Mặc

Nhiên. . . Anh đang khẩn trương vì cô sao? Nhưng đừng nói hiện giờ trên

mặt cô được cặp tay khéo léo của Diễm Hồng hóa trang, chỉ dựa vào cái

chụp mắt nơ bướm mà hôm nay cô tự giác mang vào thì Đường Lăng cũng

không có khả năng nhận ra cô một cách dễ dàng.


Polaroid