
lời. Cô vốn tưởng rằng người khách này tức giận ngập trời, không nghĩ
tới anh ta chỉ là mắng một câu, vẫy vẫy tay, ý bảo Tô Ca tiến lại.
Tô Ca bước lên vài bước. Bàn tay của người đàn ông kia duỗi ra, thế mà lại bất ngờ tháo chụp mắt của cô xuống. Lại còn nhẹ giọng nói:
"Một khuôn mặt tuấn tú a, tôi thích. Ánh mắt, dáng vẻ đẹp như thế, vì sao phải che lại?"
Tô Ca nghe thế liền đỏ mặt, đây là lần đầu có một người đàn ông thẳng thắn khen ngợi diện mạo của chính mình. Nhưng mà... Nhưng mà anh chàng
này... Sau khi lén nhìn đánh giá một chút, bộ dáng của người đàn ông này cũng không tệ lắm, diện mạo có chút anh tuấn. Chỉ là không có khí phách như của Tần Mặc Nhiên, cũng không có tính cách xâm lược giống như của
Tần Mặc Nhiên. Càng không có khí chất thanh tao cao quý như của Tần Mặc
Nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là người đàn ông có chút đẹp trai mà thôi. Tô Ca gật đầu, lấy lại mặt nạ đeo lên mặt, sau đó thản nhiên nói:
"Cảm ơn"
Người đàn ông kia dường như dần có hứng thứ với Tô Ca. Khóe môi cố ý nở một nụ cười câu hồn người khác nói:
"Cậu tên là gì?"
"Bạch Luyện"
"White silk? Ngược lại rất hay" ánh mắt nhàn nhạt quét qua cả người Tô Ca,
dường như cực kỳ vừa ý với cô. Sau đó lại lấy ra một tờ chi phiếu từ
trên người nói:
"Cậu ra giá đi, đêm nay theo hầu tôi"
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
Nhìn biểu tình bình thường như nói cậu chắc chắn phải đáp ứng kia của ông
ta. Tô Ca thấy trong lòng rất không thoải mái! Anh nha anh đừng coi chị
đây là người bán thân nhá. Cực kỳ hiển nhiên, cô đã quên mất nơi mà hiện giờ mình đang ở, quên mất trên người mình chính là bộ đồng phục đúng
tiêu chuẩn bán hoa.
Tô Ca đang nghĩ, kế tiếp nên làm thế nào,
trực tiếp cầm cốc nước hắt thẳng vào mặt anh ta, hay là lấy tờ chi phiểu kia ném vào mặt anh ta?
Nhưng cô còn chưa có hành động. Người
phía sau liền vươn tay ra ôm cô kéo vào trong lòng. Hơi thở quen thuộc
phả vào mặt, lại khiến cho Tô Ca cảm thấy được sự an tâm khó hiểu.
Nghiêng người dựa vào lòng anh, Tô Ca nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tần Mặc Nhiên, mang theo một chút nguy hiểm nói:
"Ông Tô, thật không khéo, vừa vặn đêm nay Bạch Luyện đã được tôi đặt trước rồi."
Tô Ca ngẩng đầu muốn nhìn rõ biểu tình của Tần Mặc Nhiên khi nói những lời này. Vừa cử động, tay Tần Mặc Nhiên liền giữ chặt eo Tô Ca, vỗ nhẹ đầu
Tô Ca trấn an. Chỉ nghe thấy giọng người nói mang chút sợ hãi của người
đàn ông kia:
"Người Tần lão đại nhìn trúng. Tôi sao dám cướp đoạt? Những lời vừa rồi hãy coi như tôi chưa nói đi."
Sau đó nhanh chong thu lại chi phiếu trong tay,dường như là chậm chút là sẽ bị người ta xé mất. Tần Mặc Nhiên gật đầu với người đàn ông kia, vẫn ôm Tô Ca ở trong ngực như cũ, nửa kéo nửa ôm rời đi.
Bàn tay của Tần Mặc Nhiên giữ chặt đầu Tô Ca áp vào lòng, liền đi tới
toilet. Dùng chân đá văng cửa toilet nữ ra, bước vào liền khóa trái lại. Anh áp sát lại, hơi thở nóng rực phun lên khuôn mặt cô. Có chút ngứa.
Cơ thể không khống chế nổi có chút tê dại. Giống như là cảm nhận được
chân cô đã mềm nhũn muốn quỵ xuống. Tần Mặc Nhiên khẽ cười một tiếng,bàn tay càng thêm siết chặt eo cô, đồng thời cái đầu áp sát vào vai cô,
giọng nói khàn khàn:
"Có bị người ta chiếm tiện nghi không?"
"Không có" Tô Ca rầu rĩ đáp. Hiện tại cả người cô đều dán lên trên người anh,
cảm giác tim đập nhanh một cách kì cục, dường như là nhanh tới mức muốn
nhảy ra ngoài.
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
"Tiểu Cách Cách à" Tần Mặc Nhiên trầm thấp than nhẹ một tiếng, trong giọng
nói ba hàm cả một chút bất đắc dĩ và một chút cảm xúc phức tạp. Tô Ca cơ bản là không thể phân biệt được rõ ràng. Cô ngẩng đầu muốn thấy rõ ràng vẻ mặt anh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng xoa trán cô một cái, lộ ra cái trán
trơn bóng. Rồi sau đó cúi người, làn môi mỏng liên tục đặt lên khuôn mặt cô những nụ hôn mát lạnh,mà lại có chút cảm giác triền miên.
Tô
Ca thấy mình như là điên rồi. Trước mặt người đàn ông này lại suy nghĩ
lung lay như thế. Cô lại còn mơ hồ cảm thấy anh đối với mình có thái độ
trân trọng. Thật giống như xem cô là báu vật nâng niu trong tay.
"Buổi tối ngày kia mười giờ tới chỗ này. Anh đưa em đi."
Người đàn ông mới vừa rồi còn tràn đầy yêu thương sủng nịnh mà hôn lên trán
cô, trong nháy mặt lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ngày thường.
"Được" Tô Ca nhu thuận gật đầu, cô cảm thấy chính mình nên nhanh chóng rời
khỏi nơi đây, trở lại với cuộc sống bình thường của chính mình, ở lại
lâu, càng trúng độc nặng.
Tần Mặc Nhiên nghe vậy thì nhẹ nhàng
xoa tóc cô.Sau đó đẩy cô ra, đổi thành đỡ hai vai. Hai bàn tay đỡ vai
cô, hai tròng mắt đen nhanh nhìn thẳng đánh giá Tô Ca. Khi tầm mắt rơi
vào phần đai chiếc quần lót có văn hoa kia của Tô Ca, đôi mắt vốn đen
như đêm sâu lại càng thêm tối đi một phần.
Lúc ngẩng đầu khóe môi cong cong lên một nụ cười hài lòng. Giọng nói khàn khàn, rơi vào trong
tai Tô Ca không biết vì sao lại thấy rung động lòng người như vậy.
"Tiểu Cách Cách, thì ra vẫn có chút thông minh"
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
Đây là anh... Đang khen ngợi cô sao? Hai