pacman, rainbows, and roller s
Đan Nữ

Đan Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323073

Bình chọn: 8.00/10/307 lượt.

nh phải quấn chăn nhảy xuống, đẩy chốt cửa nhỏ giọng hỏi: "Huynh định vất hắn đến chỗ nào?"

Huyền Dương Tử đáp: "Ném cho Tiêu Hoàng Hậu, đính kèm thêm dạ minh châu, một khi Tiêu Hoàng Hậu biết được hắn đưa dạ minh châu còn hứa tặng nàng ngôi vị Hoàng Hậu, tất nhiên sẽ làm ầm lên. Bọn họ bận rộn cãi nhau, sẽ không có thời gian đến làm phiền nàng nữa." Nói xong đã khiêng Thành Thái Hoàng đế ra khỏi điện.

Thành Thái Hoàng đế nữa đêm tư hẹn Đan Nữ cũng đã dặn qua cận vệ, để bọn họ không cần đi tìm hắn, chỉ là bây giờ trời đã sáng bạch, bọn cận vệ còn chưa thấy hắn về, đều có chút sốt ruột. Cả hai đang thương lượng có nên đi tìm Thành Thái Hoàng đế hay không, bên kia đã có người chạy đến, thở hổn hển nói: "Chuyện lớn rồi, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cãi nhau!"

Mà sương phòng bên kia, Tiêu Hoàng Hậu đang mở hộp gấm, thấy đúng là viên dạ minh châu kia, tức giận ném xuống đất, quát lớn lên: "Ta còn chưa chết đâu! Ngươi đã đưa dạ minh châu cho kẻ khác, còn dám hứa cả ngôi vị Hoàng Hậu nữa?"

Đầu Thành Thái Hoàng đế còn có chút choáng váng, ngồi trên ghế, căm tức nhìn Tiêu Hoàng Hậu nói: "Bạch Thạch nói cái gì ngươi liền tin cái đấy? Ngươi dùng đầu óc một chút có được không? Đây là hắn dùng kế ly gián, muốn ly gián chúng ta!"

Tiêu Hoàng Hậu nghiến răng nói: "Ngươi định dỗ ai đâu? Thân Tướng quân vẫn bảo hộ ngươi, nếu ngươi không phải tự mình chạy đến gặp Đan Nữ, chạy tới đưa dạ minh châu, Chiêu Hòa Hoàng đế có thể bắt ngươi? Nếu không phải chột dạ, vậy sao vừa nãy Chiêu Hòa Hoàng đế trước mặt ta chỉ trích ngươi, ngươi sẽ á khẩu không trả lời được? Ta biết, ngươi chán ghét ta, ngươi vừa thấy Đan Nữ liền di tình. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ lại, Chiêu Hòa Hoàng đế còn chưa thoái vị đâu, Đan Nữ còn là Quý phi của hắn đâu! Nay ngươi đã bắt đầu cướp người, nếu khiến Chiêu Hòa Hoàng đế tức giận không chịu thoái vị, dùng ba vạn binh mã làm phản, ngươi chống lại được chắc?"

Thành Thái Hoàng đế đánh gãy lời Tiêu Hoàng Hậu: "Nói đủ chưa?"

Tiêu Hoàng Hậu nghẹn lời, đột nhiên khóc thét lên, "A Tán a Tán, đệ bên ngoài bán mạng, tỷ tỷ của đệ ở nhà bị người ta bắt nạt."

Thành Thái Hoàng đế nghe vậy, cuối cùng hạ giọng, thở dài nói: "Được rồi, đừng khóc, trẫm cùng ngươi đến ngự hoa viên ngắm hoa."

Tiêu Hoàng Hậu cũng biết còn khóc nứa sẽ khiến người ta phiền chán, nháy mắt lau nước mắt gượng cười, gọi người vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Bên kia Huyền Dương Tử hạ triều, trực tiếp đi tìm Đan Nữ, đợi vào phòng thấy nàng còn đang ngủ, liền vẫy tay khiến Hồng Liên đi xuống, hắn lay tay nàng gọi: "Đan Nữ, mau mau, tỉnh lại đi!"

Đan Nữ mơ mơ màng màng mở mắt, hất tay hắn ra nói: "Không, không, một đêm dùng quá nhiều lần dược, ta ăn không tiêu."

"Hả? ha ha!" Huyền Dương Tử sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả, vỗ giường nói: "Tỉnh tỉnh!"

Đan Nữ nghe được Huyền Dương Tử cười, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhất thời đỏ bừng mặt, véo tay Huyền Dương Tử nói: "Ai bảo ngươi cười ta, cho ngươi cười ta!"

Huyền Dương Tử đem cả chăn lẫn người đều ôm lấy, ghé đến bên tai Đan Nữ nói: "Đợi đến đêm, nàng muốn dùng thuốc bao nhiêu lần cũng được!"

Đan Nữ bị hắn thổi khí vào tai có chút nhột, khẽ giật mình, miệng hừ hừ nói: "Thuốc này dược tính quá hung mãnh, có thể hay không sẽ phản tác dụng?"

"Sẽ không." Huyền Dương Tử thấp giọng nói: "Chỉ có tác dụng tốt, ví dụ như làm đẹp hoặc thanh lọc cơ thể gì đó."

"Nói hưu nói vượn." Đan Nữ cười hờn dỗi.

Huyền Dương Tử vuốt tóc nàng nói: "Được rồi, đừng làm biếng nữa, đứng lên rửa mặt chải đầu rồi theo ta về Minh Hòa điện thôi."

Đan Nữ nói: "Ta không đi!"

"Không đi không được. Qua lần này, nếu không phải Thành Thái Hoàng đế ra tay, Tiêu Hoàng Hậu cũng sẽ phái người đến giết nàng. Nàng theo ta về ở Minh Hòa điện mới an toàn." Huyền Dương Tử dỗ Đan Nữ, lại nói: "Chúng ta ở cùng một chỗ, nàng uống thuốc cũng tiện hơn."

Đan Nữ chỉ cảm thấy cả người đau nhức, mơ hồ nói: "Ta ngủ thêm một lát nữa. Đợi tỉnh dậy bàn tiếp."

Huyền Dương Tử nghe vậy, ôm cả chăn lẫn Đan Nữ vào ngực nói: "Ta ôm nàng qua, nàng cứ ngủ đi." Nói xong lại phân phó Hồng Liên: "Thu thập đồ đạc của Quý phi nương nương, chuyển về Minh Hòa điện."

"Vâng." Hồng Liên trả lời ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến không khép được miệng, lại tò mò nhìn trên giường hỗn loạn.

Huyền Dương Tử không để nàng suy đoán đã mở miệng nói: "Không sai, Quý phi nương nương tối qua thị tẩm. Đợi lát nữa, các ngươi đều đi lĩnh thưởng."

"Người vất vả cả đêm là ta, vì sao lĩnh thưởng lại là các nàng?" Đan Nữ nằm ở trong lòng hắn, nghe vậy ngạc nhiên hỏi.

Huyền Dương Tử bật cười, thấp giọng nói: "Đêm nay ta sẽ thưởng riêng cho nàng."

Hồng Liên thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, thức thời lui xuống.

Chỉ chốc lát, chuyện Đan Nữ thị tẩm liền truyền ra đến tai Thái Bạch chân nhân.

Thái Bạch chân nhân đang xem lò luyện đan, nghe tin này, tức đến nhảy dựng lên nói: "Huyền Dương Tử, được lắm, dám động tới hôn thê của bản chân nhân, bản chân nhân muốn tìm hắn tính sổ."

Hắn vừa mới bước ra cửa điện, liền gặp một thái giám đi vào, thấp giọng hành lễ: "Nô tà