
h của em luôn ghen tị với anh.” Chu Mông Mông cười cầm
miếng táo cho vào miệng, lóng ngóng nói: “Thật ra, em ờ… nói thật cho
anh, em cảm thấy anh… So với mấy người anh kia, em còn thân hơn, anh
đừng nói cho bọn họ biết ha!”
Trong miệng đầy táo, cô thích thú cong mắt, cười tỏa sáng, bộ dáng thực hài
lòng. Tôn Nghiêm Đông nhìn cô như vậy, khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt
nâu hiện lên tia cô đơn, trong nháy mắt lại cười nồng nhiệt, nói: “Anh
sẽ giữ bí mật giúp em.”
Sau đó, anh đứng dậy, nói: “Anh đi ra ngoài mua điếu thuốc.”
“Vâng.” Chu Mông Mông gật đầu cười. Sau khi thấy anh rời khỏi đây, cô mới tháo
nụ cười xuống, thở dài một tiếng, buông cái dĩa trong tay, thuận tay rút luôn kim tiêm trên tay, nhìn trần nhà trắng xóa đến ngây người.
Đến buổi tối, ba cùng anh trai lần lượt đem tới cho cô toàn món ngon, ăn
xong họ đều về nhà. Chu Mông Mông vốn dĩ muốn thúc giục Tôn Nghiêm Đông
trở về trường, may thay lại có Phó Xuân Xuân và Mạnh Hiểu Diêu đến thăm
cô.
Mạnh Hiểu Diêu nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường, chậc chậc vài tiếng, chế
nhạo nói: “Mông Mông, cậu mới từ đế quốc Mỹ trở về không lâu liền nằm
viện, cậu trước kia khỏe mạnh như trâu, có phải bên kia bị áp bức gây
chuyện gì không?”
Phó Xuân Xuân cũng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Chu Mông Mông, cười nói: “Mình thấy, con bé tám mươi phần trăm là tương tư thành bệnh, nên
mới sinh thế này.”
Tiếng nói không lớn không nhỏ của Phó Xuân Xuân vừa vặn rơi vào tai Tôn
Nghiêm Đông vừa tiễn Chu Bồi Sinh cùng Chu Miểu về nhà. Chu Mông Mông
sắc mặt trầm lắng vốn chẳng để ý lời nói của cô bạn nhưng khóe mắt đúng
lúc thoáng thấy Tôn Nghiêm Đông từ cửa bước vào, có chút sửng sốt.
Bởi vì Phó Xuân Xuân đưa lưng về phía Tôn Nghiêm Đông nên không có nghe
thấy tiếng bước chân, lại thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn của cô bạn nhỏ,
nghĩ rằng mình nói trúng rồi, lập tức lại trêu chọc nói: “Câu nhìn cậu
đi, không phải chỉ là một ông chú sao, có nhất thiết phải nhớ người ta
đến chết như vậy không? Huống chi…”
“Huống chi cái gì?” Từ phía sau Tôn Nghiêm Đông đột nhiên lên tiếng khiến Phó
Xuân Xuân giật bắn, quay đầu liền thấy vẻ mặt khó coi của anh nghiêm túc hỏi cô: “Ông chú là sao?”
Chu Mông Mông tức giận nháy mắt với Xuân Xuân, Phó Xuân Xuân nhất thời cũng không biết làm sao, ngày thường cô luôn là một người khôn khéo nhưng
khi đứng trước mặt Tôn Nghiêm Đông đều biến thành con ngốc.
Mạnh Hiểu Diêu vội vàng hoà giải, ha ha cười nói: “Không có gì, bọn em đang nói giỡn với nhau thôi.”
Tôn Nghiêm Đông hiển nhiên không tin, nghiêng đầu nhìn Phó Xuân Xuân: “Em vừa mới nói ông chú là ai?”
Phó Xuân Xuân thấy Tôn Nghiêm Đông đi về phía mình, khuôn mặt nhỏ nhắn
thoáng chốc đỏ lên, không khỏi từng bước lui về phía sau, không để ý
giẫm lên chân trái của Mạnh Hiểu Diêu bên cạnh. Mạnh Hiểu Diêu bị đau
“Á” một tiếng vội vàng đẩy cô ra, trùng hợp tạo nên chuyện tốt, Phó Xuân Xuân bị đẩy ngược vào lòng Tôn Nghiêm Đông.
Tôn Nghiêm Đông không khỏi cả kinh, chợt nghe thấy tiếng phì cười của Chu Mông Mông:”Ố ồ!”
Anh khẩn trương đỡ Phó Xuân Xuân dậy, vẻ mặt xấu hổ. Chu Mông Mông thấy bộ
dáng chim nhỏ nép vào người của Phó Xuân Xuân thì quay sang nói với Tôn
Nghiêm Đông: “Anh Nghiêm Đông, mới vừa rồi em cùng Hiểu Diêu có nói chút chuyện, vì sáng mai cô ấy không có tiết nên tối nay định ở lại với em,
vậy nhờ anh đưa Xuân Xuân về trường trước nhé!”
“… Anh.” Tôn Nghiêm Đông muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại dừng lại .
Mạnh Hiểu Diêu thấy hai người mất tự nhiên, vội vàng đi qua đẩy bọn họ ra
cửa: “Được rồi, Xuân Xuân cậu không phải còn muốn qua thư viện ôn bài
sao? Có em chăm sóc cho Mông Mông rồi, hai người yên tâm!”
Phó Xuân Xuân ra tới cửa, Mạnh Hiểu Diêu cố ý ở bên tai cô nhỏ giọng nói:
“Cơ hội tới rồi đó, phải nắm cho chắc đó nha!” Xong cô tiễn hai người
xuống dưới lầu.
Lúc Mạnh Hiểu Diêu trở về, ở trên hành lang gặp được một vị phu nhân xinh
đẹp mỹ lệ, nhìn chưa tới bốn mươi tuổi, đoan trang cao quý, trong tay ôm bình giữ nhiệt màu lam, dặn dò gì đó với cô y tá trước mặt. Bởi vì bộ
dạng vị phu nhân này quả thật khuynh quốc khuynh thành cho nên Mạnh Hiểu Diêu trong lòng nổi lên tính hiếu kỳ, tiến đến bên cạnh hai người thừa
cơ cố ý nghe lén vài câu.
Vị phu nhân mỹ lệ kia cẩn thận dặn dò: “Cô đem bình này mang vào trong
phòng, nói là người thân của cô ấy dặn cô đi mua, ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên của tôi.”
Y tá tiếp nhận bình giữ nhiệt trong tay bà, liên tục gật đầu: “Tôi đã biết, Tề phu nhân.”
Lúc này, phu nhân mỹ lệ dường như lại có chút lo lắng: “Đúng rồi, Tề Xuyên
nếu có tới thì cô đừng nhắc đến tôi, nếu không trở về lại bị nó nói.”
Mạnh Hiểu Diêu khi nghe đến “Tề Xuyên” thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nghe xong y tá lập tức gật đầu: “Điều này tôi hiểu.”
Phu nhân mỹ lệ thấy cô y tá cũng thuộc người hiểu chuyện, không khỏi thở
dài: “Tiểu Xuyên cũng thật là, con dâu mang thai, một chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho tôi với ba nó một tiếng, cũng may bệnh viện này
là nhà mẹ đẻ tôi mở ra, trong ngoài ít ra cũng có người chăm