
ần
dần bị cuốn trôi mất. Có ai lại đi thích một ngươi chưa từng gặp mặt bao giờ? Có ai sẽ ngu ngốc giống cô không cơ chứ… đem tất cả chuyện hư ảo
này thành thật?
Xúc động là ma quỷ! Cô sao lại có thể nói ra chứ a a a a a!
Diệp Nhân Sênh rất hối hận nhưng vẫn có
chút chờ mong, cái loại hưng phấn với chật vật này đen chéo vào nhau, cơ hồ bao phủ lên cả người cô.
[Thế Giới'> Lưu Vũ: Lệnh Hồ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.
…
[Mật Ngữ'> Lệnh Hồ nói với bạn: Lấy cớ cái gì?
Một tia dũng khí duy nhất cuối cùng cũng bị cuốn đi không còn sót lại gì, Diệp Nhân Sênh nhanh chóng theo bậc thềm mà đi xuống.
[Mật Ngữ'> Bạn nói với Lệnh Hồ: Không có gì không có gì Aha ha.
Đường Dập thở dài, anh thật sự phải nghiên cứu cấu tạo đại não của con gái mới được… Cuối cùng là suy nghĩ cái gì cơ chứ.
Ví dụ như Diệp Nhân Sênh, dường như vẫn còn… tiếp tục lải nhải.
[Thế Giới'> Lưu Vũ: Ta chờ ngươi đã lâu,
cuối tuần này ngươi không ở đây, dùng bồ câu đưa tin đã để lại lời nhắn
cho ngươi, vừa rồi mới biết nương tử của ngươi, có rảnh không chúng ta
đi phó bản đi, giúp nàng ta tăng thuộc tính trang bị, miễn phí nha, với
yêu động núi tuyết Côn Luân ta rất quen thuộc, chỉ huy cũng rất nhiều
lần rồi…
Đường Dập nhíu mày.
[Thế Giới'> Lệnh Hồ: Ngươi là ai?
…
Được rồi, sớm biết rằng ba chữ này với
thêm một dấu chấm hỏi của người ta có thể một giây giết chết tình địch,
cô tuyệt đối sẽ không cần khổ cực như vậy…
Diệp Nhân Sênh hạnh phúc đến nỗi lệ rơi đầy mặt.
Sáng sớm hôm sau, Trình Mạt Mạt với Mễ
Đóa hai mắt ngái ngủ đứng dưới lầu, sau này mỗi cuối tuần nghỉ phép đều
hoan nghênh Diệp Nhân Sênh đến ăn nhậu chơi bời, nhưng điều kiện trước
tiên là —— phải đem tới tay chữ kí của Đường Dập, nếu không thì chỉ gọi điện thoại tán gẫu thôi.
Diệp Nhân Sênh nghiến răng nghiến lợi lần lượt tàn sát hai người một phen, buồn rầu bắt tay vào chuyến đi trở lại lên núi.
Nhưng hôm nay không cần lên lại núi nữa,
lúc ở dưới chân núi Diệp Nhân Sênh nhận được điện thoại của Mã Thành
Thụ, diễn viên nữ chính với những người khác đã đến thành phố T, đạo
diễn Hồ cần đến bàn bạc thuận tiện đón tiếp, Diệp Nhân Sênh lên chiếc xe khách nhỏ của đoàn, Mã Thiến Thiến mặt mũi happy vẫy vẫy với cô, Diệp
Nhân Sênh vừa mới chạm mông xuống ghế, nhất thời cảm thấy không ổn.
Xe khách sắp xếp hai bên trái phải đều có hai chỗ ngồi, Mã Thiến Thiến với Diệp Nhân Sênh ngồi ở bên trái, còn
Đường Dập và Quách Khả Kiêu được bố trí ở bên phải.
Chỗ ngồi của Diệp Nhân Sênh và Đường Dập
đều gần cửa sổ, vì thế mà Quách Khả Kiêu với Mã Thiến Thiến hai người
ngồi tán gẫu trên trời dưới đất vô cùng vui vẻ. Cô không xen vào nói gì, chỉ khi nào vui thì cười một cái, vừa nghe vừa bị xe khách rung chuyển
đều đều ru đến buồn ngủ, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Nhưng đột nhiên Mã Thiến Thiến đứng dậy,
lui ra một bên, Quách Khả Kiêu ngồi xuống chỗ của Mã Thiến Thiến, Mã
Thiến Thiến mừng khấp khởi ngồi xuống bên cạnh Đường Dập.
Này… này định biến thành máy bay sao!
Diệp Nhân Sênh nghiêng đầu nhìn lại, đột
nhiên Quách Khả Kiêu đưa ngón tay giữa để sát lên môi, trừng mắt nhìn
Diệp Nhân Sênh: “Suỵt —— cứ để cho cô ấy có cơ hội.”
Trong nhất thời cô đã rõ ràng, tám phần
là Quách Khả Kiêu nhìn thấu tâm tư của Mã Thiến Thiến. Nhưng mà trong
vài ngày ở chung với đoàn làm phim, cô đã sớm nghe trong hội dưa lê nói
Quách Khả Kiêu tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lại có tên trong danh sách những người đại diện nghiêm cẩn có tiếng, những tin tức quan Đường Dập đều bị anh ta phong tỏa bưng bít, không hề bị lộ ra, anh ta như vậy, sao lại
có thể dễ dàng để Mã Thiến Thiến tiếp cận Đường Dập chứ?
Diệp Nhân Sênh liếc nhìn Đường Dấp, thấy
anh đang gật đầu với Mã Thiến Thiến, không nói gì thêm, nhất thời vô
cùng buồn bã, cô còn tính trông cậy vào mọi người nói vài lời sau đó
nhân cơ hội mở miệng xin chữ kí… Nhưng bây giờ tuyệt đối không có đất
diễn.
Ánh mắt ai oán này lọt hết vào tầm mắt
của Quách Khả Kiêu, bên môi anh giương lên một nụ cười lạnh: Sênh Sênh
Ly Nhân à Sênh Sênh Ly Nhân, giấu đầu lòi đuôi rồi sao? Tôi không tin cô không biết thân phận của Lệnh Hồ!
Xe khách của đoàn rất nhanh đã đến huyện X của thành phố T, đi đường hơn hai giờ, Diệp Nhân Sênh với Quách Khả
Kiêu cũng coi như là quen nhau.
Hơn mười người bí mật tiến vào khách sạn, trong một bữa tiệc tương tự, Diệp Nhân Sênh đã trông thấy mấy người mẹ
Diệp cố sống cố chết đợi đến tám giờ mấy vị minh tinh xuất hiện, nhất
thời có cảm giác dũng khí không chân thật.
Thật không ngờ, thì ra còn có cả cái cô
minh tinh tên là gì Tử đấy đã xem qua trên web, cô ấy ngoài đời nhìn còn xinh đẹp hơn cả trên ảnh, xem ra cô ấy chính là nữ diễn viên chính rồi. Đạo diễn Hồ đi thẳng về phía cô gái đó, cười nói: “Nha đầu này đã lớn
thế này rồi cơ a, lâu rồi ta và bố con không gặp nhau, khi nào rảnh thì
đến ăn bữa cơm chứ?”
Xem ra Tuyên Tử không thích người khác
khi vừa gặp mình mà đã nhắc đến ông bố, vẻ mặt lãnh đạm khách khí, trả
lời ứng phó qua loa vài câu, liền chuyển hướng sang Đường Dập cười thản
nhiên.
Đường Dập cũng gật đầu, nhưng