
g bảo tàng đó cũng khá lớn, Phong Tịnh Ly không hề nghi ngờ gì, đợi đến khi đuổi được cô ta đi rồi thì trời cũng đã sáng.
Đại khái là vì đang mùa hè, buổi tối quá ngắn, ngày quá dài mà tôi luôn thấy buồn ngủ, vừa lên xe ngựa đã ngủ, đến lúc nghỉ trọ vào buổi trưa mới biết xe ngựa chạy theo hướng lên núi Nga Mi ở Tứ Xuyên.
Đỗ Đỗ Điểu dọc đường mặt buồn thiu thỉu không muốn quay về, Phượng Minh thì lại rất hoan hỉ vui sướng, hai người hình thành hai thái cực khác nhau. Tôi không khỏi thấy kỳ lạ, liền hỏi: ‘Phượng Minh, huynh vui gì vậy?”
“Đẹp mà.” Anh ta khí khái đáp.
“Cái gì đẹp?” Chẳng lẽ anh ta đã nhìn trúng Hoằng Ngọc rồi.
“Núi Nga Mi đó, nghe nói đẹp lắm.”
Tôi cứng họng, Đào Hoa Thiếu phá lên cười.
Tôi nói: “Huynh thật không biết xấu hổ còn cười à, nhìn huynh là biết đã ngược đãi anh ta thành bộ dạng gì rồi. Thật sự là một anh chàng đáng thương.”
Tôi quay sang Phượng Minh, dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ ở lại Nga Mi mấy ngày để huynh tha hồ thưởng ngoạn, tội nghiệp huynh quá.”
Phượng Minh không để ý tới tôi chỉ cúi đầu ăn.
Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng nhìn tôi, cầm chén trà lên thưởng thức.
Tôi không chịu được, gõ gõ bàn nói: ‘Huynh nói gì đi chứ.”
Phượng Minh đang cắm đầu vào bát ngẩng lên, nhưng mắt lại buông xuống ngay, nói một hơi: “Phu nhân, ta không nói chuyện với ngươi là vì giữ sức khỏe của ngươi, bằng không chỉ sợ đêm nay muốn nói mà không nói được nhiều.”
Đào Hoa Thiếu nghe vậy suýt chút nữa thì phun trà ra, cười to không ngừng.
Tôi nhất thời không có phản ứng, sau đó hiểu được, xấu hổ đến mức hận không tìm được lỗ nẻ nào mà chui vào. Trong nháy mắt, tôi vô cùng nhớ đến bộ dạng ít nói ngày trước của anh ta.
Lần này xuất hành thật sự là không còn lo lắng gì nữa, toàn thân tinh thần được thả lỏng, nguyên nhân vì thời tiết quá nóng, vì vậy mà dọc đường đi có chút chậm chập, đi được hơn mười ngày, ngay cả hoàng thái tử cũng đã đăng cơ, Ngự trì sơn trang tuyển chọn được tân trang chủ, chúng tôi cũng không tiến vào khu vực Tứ Xuyên.
Có người nói tân trang chủ của Ngự trì sơn trang là Yến Phù Phong, tôi đối với ấn tượng về anh ta không sai chút nào, toàn bộ Ngự trì sơn trang chỉ có anh ta gần như là người quang minh lỗi lạc nhất. Tôi vốn lo lắng Lâm Vãn Từ bị mất bảo tàng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng Đào Hoa Thiếu tự tin tràn đầy nói rằng sẽ không có phiền phức gì, bởi vì Lâm Vãn Từ là một người thông minh.
Haizz, những người thông minh mà nói chuyện thì tôi chẳng hiểu gì hết, cũng lười để hiểu, tôi chỉ quan tâm đến việc mình nằm trong thùng xe rộng rãi dễ chịu, ăn hoa quả.
Như vậy lại qua một ngày, buổi tối tôi có chút khó chịu, buồn nôn. Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng nói không phải là đau dạ dày chứ? Tôi còn đang ngơ ngác thì đã bị anh đưa ra y quán để bắt bệnh. Cuối cùng xác định đúng là mang thai, anh vui sướng như một đứa trẻ, hận không thể khiến cho bảo bối của tôi lớn thật nhanh. Cả đêm chỉ vuốt ve bụng tôi, tôi bị anh làm cho không ngủ được, lại còn đem chuyện ngày đó trên khoang thuyền nhắc lại một lần nữa. Còn nói rất nhiều lời buồn nôn khác, ở đây không tiện nói ra cho các vị biết.
Buổi tối hôm nào đó, tôi bị bắt ép lên giường nằm từ rất sớm, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy anh có động tĩnh gì, tôi đứng lên ra xem, thấy anh đang cầm một quyển sách lật dưới đèn xem.
Tôi ngạc nhiên nói: “Xem sách gì mà say mê thế?”
Đào Hoa Thiếu cũng không ngẩng đầu lên, nói: ‘Sách y.”
Tôi cười: “Sách y có gì hay chứ, muội còn tưởng huynh đang xem bí kíp võ công gì?”
“Đây là cuốn ‘Kim quỹ yếu lược’”
“Nói về cái gì?”
“Về nữ nhân mang thai…”
“Trời ơi…” Tôi than thở.
Lôi Du Nhạc ngồi ở trong sân, cúi xuống xem tờ giấy, biểu hiện của nàng vô cùng chăm chú kèm phiền muộn. Trên đỉnh Nga mi gió thét gào thổi qua khu rừng, hàng ngàn chiếc lá rơi rụng xuống cuồn cuộn tạo thành một âm thanh rất lớn từ sau núi rất xa truyền tới, từng trận lại từng trận, âm thanh này bình thường nghe rất mạnh mẽ, nhưng lúc này tâm trạng của nàng ngẩn ngơ, lại nghe âm thanh đó chợt xa chợt gần, hình như là tiếng ca của Lương Băng ngày xưa.
Nhưng trong lòng nàng biết rõ ràng, đó không phải là tiếng ca của Lương Băng. Lương Băng đã qua đời nhiều năm rồi, muội ấy là một người luôn u buồn, thân thể lại yếu nhược, lại không quen với khí hậu trên núi Nga mi, nàng đã từng yêu cầu muội ấy xuống ở dưới chân núi, nhưng nói thế nào muội ấy cũng không đồng ý. Muội ấy nói trên núi thanh tĩnh, muội ấy thích sống ở trên núi, thực ra, là muội ấy chán ghét trần thế. Cứ như vậy một thời gian, hồi ức ở trong muội ấy chỉ có sự thống khổ kèm với sự lăng nhục. Trên thế gian tất cả những vui sướng không bao giờ trường cửu, chỉ có hồi ức đau khổ day dứt mới có thể khiến người ta nhiều lần nhắc tới, không thể nào quên được.
Lương Băng không thể quên, cho nên, muội ấy chưa bao giờ vui vẻ.
Vậy còn Lôi Du Nhạc thì sao?
Nàng đứng lên, hướng về đám mây mù vấn vít trên ngọn núi, tờ giấy trong tay vang lên tiếng phần phật, nàng giơ tay muốn buông tờ giấy ra, nhưng tay giơ lên giữa không trung lại dừng