
ờng đại nhân, ngài vừa nói đã châm cứu cho hoàng thượng là sao?”
“Hoàng thượng bị ứ khí công tâm, lại chạy tới gan, mà gan là nơi tích tụ mọi tạp chất, dương khí suy yếu, cho nên tôi đã châm cứu tại huyệt Thái Xung ở cả hai bên cho hoàng thượng.” Ông ta giải thích bằng thái độ khá lãnh đạm bởi lúc trước cũng đã nghe không ít chuyện về hai thầy trò này. Họ chẳng những làm đảo loạn triều chính, nay còn tính khuấy đảo cả thái y viện.
Hàn Thiền Tử cũng nhìn thấu tâm tư của ông ta, nhưng chỉ cười khẽ, không bày tỏ thái độ gì mà nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Con biết rõ vị trí châm cứu rồi chứ?”
“Đồ nhi rõ rồi!” Sở Lăng Thường gật đầu, một lần nữa giơ ngân châm lên, lãnh đạm lên tiếng, “Con sẽ châm cứu toàn bộ kinh mạch nơi ngũ tạng của hoàng thượng.”
Thái Thường vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là kinh hãi…
\"Cái…cái gì? Không được, không được! Hoàng thượng vừa mới trải qua việc châm cứu rồi, nay cô còn muốn châm cứu tại tất cả các kinh mạch? Đó không phải là chữa bệnh cho hoàng thượng! Cô rõ ràng là muốn hại hoàng thượng!” Ông ta dù sao cũng là thái y, cho dù thái hậu có không bằng lòng, ông ta cũng muốn giữ vững quan điểm của mình.
Thái hậu vừa nghe liền nhíu mày quát, “Thái Thường, ngươi nói cái gì?”
“Thái hậu nương nương, Sở Hoàn dư căn bản là không hiểu y thuật, hạ quan mới vừa châm cứu cho hoàng thượng, đả thông huyệt vị giúp máu lưu chuyển. Nếu lại ở cùng vị trí như vậy châm cứu lần nữa chắc chắn sẽ khiến khí huyết không thuận, đến lúc đó hoàng thượng sẽ cảm thấy đau đớn không chịu nổi, thậm chí còn có khả năng hôn mê.” Thái Thường vội vàng kêu lớn. Đậu thái hậu tuy rất tin Hàn Thiền Tử, nhưng những lời của Thái Thường vẫn khiến trong lòng bà nổi lên một chút do dự. Thấy Sở Lăng Thường vẫn đang chờ quyết định của mình, cuối cùng bà cũng không kìm lòng được mà cất tiếng hỏi, “Lăng Thường, chuyện đó có thể xảy ra không?”
“Có thể!” Sở Lăng Thường cũng không chút giấu diếm, nhìn về phía thái hậu nhẹ nhàng lên tiếng, “Bởi lúc trước hoàng thượng đã tiếp nhận việc châm cứu cho nên khi lặp lại công việc đó lần nữa sẽ xuất hiện tình trạng khí huyết tạm thời bị tắc nghẽn, thậm chí còn khiến hoàng thượng có thể bị hôn mê. Nhưng bởi câu nói ‘Huyết mạch thông không thấy đau, đau tức không thông’ mà nói thì bệnh ngầm của hoàng thượng chỉ có thể thông qua việc châm cứu tại kinh mạch nơi ngũ tạng để khống chế. Việc hôn mê cùng đau đớn cũng sẽ không kéo dài, chỉ cần qua đêm nay, long thể của hoàng thượng sẽ cải thiện rất nhiều.”
“Nói vậy tức là hoàng thượng nhất định phải trải qua một lần đau đớn, thậm chí là hôn mê nữa?” Thái hậu nghe xong đương nhiên sẽ cảm thấy đau lòng bởi dù sao đó cũng là cốt nhục do bà đích thân sinh ra.
Sở Lăng Thường khẽ chớp mắt, “Thái hậu nương nương, kinh mạch ngũ tạng có tỉnh, huỳnh, thâu, kinh, hợp với năm thú huyệt, tạo thành hai mươi lăm cá thú huyệt. Kinh mạch lục phủ có tỉnh, huỳnh, thâu, nguyên, kinh, hợp với sáu thú huyệt, tạo thành ba mươi sáu cá thú huyệt. Tạng phủ có mười hai đường kinh mạch, mỗi đường lại có một nhánh, lại thêm nhâm, đốc cùng tỳ là các nhánh lớn tạo thành mười lăm nhánh. Mười hai đường kinh mạch, mười lăm đường nhánh, dẫn tới bảy mươi hai huyệt vị căn bản trên khắp toàn thân, cũng sẽ vận hành dẫn tới tỉnh, huỳnh, thâu, kinh, hợp ngũ huyệt. Bệnh ngầm của hoàng thượng chỉ có thể thông qua việc châm cứu khiến tất cả các huyệt đạo đó thông suốt, nếu không sau này, khí huyết ứ trệ sẽ sinh thêm càng nhiều bệnh.”
“Thái hậu nương nương, những lời Sở Hoàn dư nói thực đáng buồn cười. Từ xưa tới nay, thầy thuốc đều chỉ châm những huyệt cụ thể, chưa từng nghe tới việc châm lên toàn bộ huyệt đạo. Nương nương, bệnh ngầm của hoàng thượng chỉ là phỏng đoán của Sở Hoàn dư mà thôi, đâu đáng để tin chứ?” Thái thường cố đè nén sự bất mãn trong lòng, cố mở miệng khuyên can.
Đậu thái hậu quả nhiên lại chần chừ, nếu nói bà không lo lắng thì tức là nói dối.
“Thái hậu, thời gian chẩn trị rất quan trọng, không nên để chậm trễ thêm nữa.” Hàn Thiền Tử cũng không giải thích gì thêm, chỉ khẽ nhắc nhở.
Sở Lăng Thường cũng không tiếp tục việc châm cứu mà lẳng lặng chờ quyết định của thái hậu. Bất chợt cảm thấy bàn tay mình hơi lạnh, nhìn xuống thì thấy Cảnh Đế đang nằm trên giường đưa tay nắm lấy tay nàng. Xem ra lúc cơn đau giảm bớt, ông ta đã tỉnh táo lại đôi chút tuy bàn tay có chút lạnh và nét mặt khá suy yếu, lộ rõ sự đau đớn.
“Hoàng thượng….” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thái hậu thấy vậy liền tiến lên, vui mừng nhìn Cảnh Đế, “Hoàng thượng, cuối cùng người đã tỉnh rồi!” Tuy nhiên bà ta cũng tảng lờ việc tay Cảnh Đế đang nắm lấy tay Sở Lăng Thường. Tâm ý của đứa con này, làm mẫu thân như bà sao lại không biết chứ?
“Nhi thần đã khiến mẫu hậu lo lắng, thật bất hiếu!” Cảnh Đế yếu ớt mở miệng, khóe môi hơi giật giật rồi lại nhìn về phía Sở Lăng Thường…
“Lời của mọi người nói, trẫm đều nghe cả. Trẫm tin Lăng Thường, mau châm cứu đi!”
“Hoàng thượng…” Sở Lăng Thường chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cho tới giờ, Cảnh Đế đều cực kỳ tin tưởng lời