
ời họ đều không lên tiếng, lại nhìn đến dáng vẻ của thái hậu đương nhiên cũng hiểu rõ thêm một số chuyện. Một màn này so với dự đoán lúc trước của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Hôm nay tới yết kiến, chẳng ai ngờ Tả hiền vương kia cũng sẽ xuất hiện, xem ra thái hậu cũng không đoán trước được, trên khuôn mặt bà ta vẫn là có chút cứng ngắc, nụ cười cũng vô cùng mất tự nhiên.
Mà Tả hiền vương kia cũng không phải là con rối để người ta điều khiển. Suy nghĩ của hắn thế nào không ai có thể đoán được. Hôm nay hắn lại không mời mà tới như vậy thực khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.
Nam Hoa thấy hai huynh muội họ không nói câu nào nên cũng không dám tùy tiện thực hiện theo kế hoạch lúc trước.
Thật ra sáng nay lúc Tả hiền vương nổi giận đùng đùng thì cơ hồ hơn nửa kế hoạch của họ đã có cơ bị hủy. Nguyên bản kế hoạch này là chuyện đêm qua sẽ truyền tới tai hoàng thượng cùng thái hậu, rồi thái hậu tuyên Tả hiền vương tới hỏi chuyện. Đường đường một công chúa Đại Hán bị mất đi sự trong sạch, Tả hiền vương cho dù không muốn cũng khó tránh. Cho dù sau khi biết được sự tình hắn có giận điên lên thì sự giận dữ đó sẽ mau chóng lan truyền khắp nơi trong cung, như vậy sẽ càng bất lợi cho hắn…
Nhưng….
Đậu thái hậu thấy không khí trên điện có chút lúng túng, lại thấy không thể theo kế sách lúc trước mà làm nên đành phải mở lời, “Không biết Lão phu tử ở trong cung có quen không? Hôm nay Tả hiền vương xuất cung, Lão phu tử nên xem giúp giờ lành thì tốt hơn.” Bà ta nói như vậy cũng là một cách thể hiện ngầm ý muốn Hàn Thiền Tử ra mặt giúp đỡ.
Cảnh Đế nghe vậy cũng lập tức hiểu ra, liền vội vàng ra lệnh, “Lăng Thường, mau gọi sư phụ của nàng tới Trường Lạc cung. Xem giờ lành để xuất hành là chuyện lớn, không thể để chậm trễ được.” Sở Lăng Thường ngước mắt lên nhìn lướt qua phía thái hậu rồi mới đáp lời Cảnh Đế, “Vâng, Lăng Thường lập tức đi ngay!” Nàng vừa mới xoay người thì thanh âm trầm thấp mang chút vẻ lười biếng của Hách Liên Ngự Thuấn đã vang lên…
“Không cần hao tổn sức lực như vậy!”
Sở Lăng Thường lập tức dừng bước, từ giọng nói của hắn cũng rất khó đoán biết ẩn ý bên trong.
Quả thực hắn đã khiến mọi người trở tay không kịp. Hắn thực sự có khả năng chinh phục và thao túng người khác, rất nhanh chóng đem cục diện bị động chuyển thành có lợi cho mình. Chỉ là không biết hắn sẽ đối phó với bọn họ ra sao?
Không khí trên đại điện như bị ép chặt lại, cho tới khi đạt tới mức giới hạn…
Sở Lăng Thường chậm rãi xoay người lại, nhìn nam nhân tâm tình khó đoán ngồi đó, dường như sự cảnh giác đang tràn ngập toàn thân nàng cũng đã bị hắn phát hiện. Rốt cục hắn cũng có hành động, đầu tiên là hơi nhếch môi, sau đó đứng dậy, hướng phía nàng bước tới.
Không khí phía trên đỉnh đầu Sở Lăng Thường như đặc quánh lại, ánh mắt nóng rực của hắn từ trên cao chiếu xuống, tựa một con chim ưng dũng mãnh có thể dễ dàng cắn nuốt nàng nhưng lại vô cùng nhàn nhã, bình thản thưởng thức sự hoảng loạn đang ẩn sâu trong lòng nàng.
Tất cả ánh mắt của người phía trên đại điện đều nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự Thuấn, chỉ có Sở Lăng Thường là hơi cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh để đối mặt với hết thảy chuyện sắp phát sinh.
Hơi thở đầy nguy hiểm kia càng lúc càng đến gần cho tới khi có một bóng trắng lướt tới, nhẹ nhàng chắn đi áp lực ghê người đang bao lấy hô hấp của nàng.
Ngẩng lên nhìn, thì ra là sư huynh Dạ Nhai Tích.
Hách Liên Ngự Thuấn dừng bước, hờ hững nhìn nam nhân đang đứng chắn trước mặt Sở Lăng Thường. Nam nhân kia có khí chất cực kỳ bình tĩnh, giống hệt như nữ tử ở phía sau mà hắn biết. Hách Liên Ngự Thuấn cũng nhận ra sư huynh của Sở Lăng Thường nên trong ánh mắt lặng lẽ dâng lên sự đối nghịch.
“Vương gia là anh hùng phương Bắc, đương nhiên sẽ không tin tưởng việc chọn ngày giờ tốt của Trung Nguyên. Nhưng nếu đã là khách ở trong cung thì cũng nên theo sự tiếp đãi của chủ nhân mới phải.” Dạ Nhai Tích rất bình thản tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Hách Liên Ngự Thuấn, dùng ánh mắt ôn hòa đổi lại.
Hách Liên Ngự Thuấn khoanh tay đứng đó, cũng không lập tức trả lời mà chỉ dùng ánh mắt nhìn lướt qua Dạ Nhai Tích hướng về Sở Lăng Thường ở phía sau, đáy mắt hắn như ẩn hiện sự nhẫn nại rồi đột ngột cất tiếng cười sang sảng, xoay người lại nhìn về phía Cảnh Đế cùng thái hậu, nhẹ nhàng nhíu mày…
“Bản vương đã trở thành khách của Đại Hán từ khi nào vậy?”
Thái độ của hắn đột ngột biến đổi khiến tất cả mọi người đều giật mình. Thái hậu cũng đờ người một chút rồi mới dựa theo lời hắn nói để đáp lại, “Cũng phải, ai gia đã sớm hạ chỉ phê chuẩn việc hòa thân, Tả hiền vương cũng chính là người một nhà rồi. Cái gọi là giờ lành cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần làm nghiêm trọng quá như vậy.”
Cảnh Đế cũng lập tức tán thành.
“Hoàng thượng, thái hậu, hôm nay bản vương vào cung cũng là muốn nói lời từ biệt mà thôi. Không cần xem giờ lành làm gì, bản vương chỉ cần đưa người có cát tướng đi là được.” Hiếm khi thấy Hách Liên Ngự Thuấn nói đùa như vậy. Mà vừa nói xong mấy lời này, hắn liền quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Thường, đáy mắt hiện lên