Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323921

Bình chọn: 8.00/10/392 lượt.

hẹ nhàng ập tới. Sở Lăng Thường vừa quay đầu thì thấy đúng là Dạ Nhai Tích bưng một chén thuốc, khẽ đặt xuống trước mặt nàng rồi nở nụ cười cực kỳ bình thản, “Đã sớm chuẩn bị cho muội rồi!”

Sở Lăng Thường cầm lấy chén thuốc, thấy thành phần dược lý trong đó hoàn toàn đều là những vị mà mình vừa mới nói liền nhẹ nhàng hỏi lại, “Sư huynh làm sao lại biết muội bị phong hàn?”

Dạ Nhai Tích ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu vào bộ trường bào trắng phau càng khiến dung mạo vị sư huynh này thêm chói lọi. “Là Hạc nhi nói cho huynh biết muội đã hứng gió cả đêm qua. Sư muội của ta mặc dù tinh thông y thuật, đáng tiếc từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, chỉ cần bị gió một đêm nhất định sẽ nhiễm phong hàn.”

“Cám ơn sư huynh!” Sở Lăng Thường nâng chén thuốc lên, hơi nhíu mày rồi uống hết.

Xem ra đêm qua Hạc nhi chơi đùa bên ngoài đã nhìn thấy nàng. Hai con Hạc kia trước giờ vẫn luôn theo huynh muội họ, hơn nữa lại có tình cảm rất tốt với đại sư huynh. Mà đại sư huynh cũng hiểu được ngôn ngữ của bọn chúng, biết rõ ràng mỗi tiếng kêu của chúng mang hàm nghĩa gì.

“Muội vẫn giống hệt như hồi nhỏ!” Dạ Nhai Tích thấy nàng uống hết thuốc liền cầm lấy khăn nhẹ nhàng giúp nàng lau khóe môi, trên khuôn mặt vị sư huynh này cũng nở rộ nụ cười cực kỳ dịu dàng.

Cho tới giờ nụ cười của Dạ Nhai Tích vẫn luôn mang tới sự ấm áp, thật giống như những giọt nước tinh khiết nhất trên Thiên Sơn khiến cho người ta không kìm lòng được mà muốn phó thác hết thảy. Nhìn nụ cười của sư huynh, nàng thực cảm thấy được ấm lòng cho nên cũng khẽ mỉm cười đáp lại, đem nỗi chua xót đang ẩn sâu trong lòng dần dần phân tán…

“Đến giờ rồi, chúng ta nên đi gặp sư phụ thôi. Huynh nghĩ thái hậu cùng hoàng thượng cũng đang chờ chúng ta.” Một tia nắng mặt trời khẽ lưu chuyển trên gương mặt tuyệt mỹ cùng bộ dáng có chút phiêu dật của Dạ Nhai Tích, uốn lượn nhảy múa khiến gương mặt tiêu sái kia càng tràn đầy mị lực.

Thẳm sâu trong lòng Sở Lăng Thường có chút trầm xuống, hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu…

***

Điện Minh Nguyệt…

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng soi rọi khung cảnh trong phòng ngủ, lò đốt hương cũng đã nguội chỉ còn lại tàn tro…

Trên giường lớn, Nam Hoa công chúa chậm rãi mở mắt, ánh mắt mệt mỏi khẽ di chuyển cho đến khi chạm phải một ánh mắt lạnh lẽo như băng thì hoàn toàn tỉnh táo, sợ đến mức hốt hoảng kêu lớn, chăn gấm theo bả vai cũng theo đó trượt xuống khiến hơi lạnh trong không khí quét qua da thịt khiến cô vội vàng kéo chăn che đi thân thể trần trụi.

Nam nhân triền miên cùng cô cả đêm qua không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Hắn đã sớm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường nhìn cô chằm chằm, cặp mắt màu hổ phách kia khiến Nam Hoa công chúa cảm giác như nhìn thấy sói dữ.

Theo bản năng co người lại, tuy động tác không nhiều lắm nhưng cũng đủ khiến Nam Hoa công chúa cảm thấy hạ thân dâng lên một hồi đau nhức còn Hách Liên Ngự Thuấn đã đưa tay giữ lấy cằm cô.

“Ngươi là ai? Vì sao lại ở tẩm cung của bản vương?” Thanh âm của hắn lạnh lẽo tựa băng giá quất xuống khiến người nghe không rét mà run.

Nam Hoa công chúa đã sớm nghe nói Tả hiền vương này là người giết chóc vô số, hai tay sớm đã dính không biết bao nhiêu máu tươi. Nếu đem so với nam nhân thâm tình đêm qua thì thực hoàn toàn khác biệt. Lúc này hắn hệt như một con chim ưng dũng mãnh trên chiến trường, mỗi cử chỉ đều khiến người ta sợ hãi khôn cùng.

Giờ khắc này, Nam Hoa công chúa hoàn toàn hiểu rõ vì sao hoàng thượng cùng thái hậu đều kiêng nể hắn vài phần. Nam nhân này là người không ai dám chọc vào. Chỉ cần ánh mắt có chút giận dữ của hắn đã đủ khiến người ta toàn thân run rẩy.

“Tôi…tôi là….” Tuy rất muốn bình tĩnh nhưng thanh âm của Nam Hoa công chúa lại không kìm được sự run rấy. Dưới ánh nhìn lạnh băng của đôi mắt hắn, cô cảm thấy bản thân mình như bị hai thanh đao nhỏ hung hăng cắt từng chút thịt.

Bàn tay kia của Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi siết lại khiến Nam Hoa công chúa có thể nhìn thấy các đốt ngón tay của hắn đều trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên dữ tợn tựa con rết. Mồ hôi lạnh thiếu chút nữa nhỏ xuống khi cô tưởng tượng đến cảnh một quyền này của hắn giáng xuống người mình…

“Nói, ai sai ngươi làm như vậy?” Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo mắt, tia lạnh thấu xương từ ánh mắt hắn không ngừng bắn ra, nắm đấm cũng siết chặt đến nỗi kêu răng rắc…

Đáng chết, hắn nhớ rõ ràng tối qua người ở bên hắn chính là Sở Lăng Thường.

Hắn tin tưởng mình không có nhìn nhầm, cũng tuyệt đối không phải ảo giác. Nữ tử trong lòng hắn tuyệt mỹ vô song, mỗi nụ cười cùng nhíu mày đều khiến hắn mê mẩn đến mất hồn. Vì sao sáng nay lại biến thành người khác như vậy?

“Vương gia, tôi là Nam Hoa công chúa. Không có bất kỳ kẻ nào sai khiến tôi hết, là tôi không cam lòng ở lại trong cung mà thôi.” Nam Hoa công chúa đã bình tĩnh lại. Ở trong cung nhiều năm như vậy, cô đã sớm học được cách bình ổn tâm trạng, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ được cách đối phó.

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn nhìn chằm chằm Nam Hoa công chúa, mãi lâu sau mới buông cô ra, đôi mắt sắc bén của hắn đảo qua khung cả


Snack's 1967