
điên cuồng. Chỉ trong chớp mắt, thân hình nho nhỏ kia hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, thiêu đốt đến không còn dấu vết…
Sở Lăng Thường không khỏi bước lùi về phía sau vì kinh ngạc, cảm giác đau đớn trong lòng lại không ngừng tăng lên cơ hồ lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chính là ý như vậy sao?
Cho dù nó biết ngọn lửa kia sẽ kết thúc số mệnh của mình, sẽ khiến nó không còn được thấy mặt trời tươi sáng ngày mai, nó vẫn kiên quyết dấn thân vào trong đó?
Rốt cục, sức mạnh nào đã khiến nó làm như vậy?
Nàng không thể đoán được suy nghĩ của nó, cũng không cách nào hiểu được cách làm của nó…
Hít sâu một hơi, bóng dáng nàng dưới ánh trăng lại càng chìm sâu vào nỗi cô đơn…
***
Tương phản với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ, độ nóng trong phòng ngủ của điện Minh Nguyệt càng lúc càng cao, hơi thở nóng bỏng cơ hồ có thể thiêu đốt hết thảy…
Sau tấm màn mỏng, trên giường, hai thân hình nam nữ đang tạo thành một khung cảnh nóng bỏng, động tác cuồng dã của nam nhân kia cơ hồ khiến mọi vật đều bị chấn động…
Thân hình kiều mỵ của Nam Hoa công chúa bị ép chặt xuống, dưới sự va chạm của nam nhân kia ánh mắt đã trở nên hỗn độn, khóe miệng ngân lên những thanh âm vỡ vụn, một hồi khoái cảm không ngừng dâng lên trong lòng như muốn cuốn đi linh hồn của cô, xé rách thần kinh của cô, lan tràn tới tận đầu ngón chân khiến mỗi tế bào trong cơ thể đều không ngừng run rẩy…
Cùng với một đợt tấn công điên cuồng là tiếng gầm cùng hơi thở ồ ồ của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên tựa dã thú.
“Lăng Thường….” Hắn khẽ kêu tên nàng, động tác cũng trở nên mạnh bạo hơn, lần sau so với trước lại tăng thêm sức lực, thêm cuồng bạo khiến nữ tử dưới thân chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn, mùi hoan ái tràn ngập trong phòng hòa cùng hơi thở nặng nề, thật lâu vẫn chưa bình ổn…
***
Đêm rốt cục cũng qua đi. Một đêm này, có lẽ có rất nhiều người mất ngủ.
Bên ngoài Hoàn Dư điện, chim chóc không ngừng hót líu lo. Lúc Thanh Tụ có chút lười biếng bước vào phòng ngủ để chuẩn bị nước cho Sở Lăng Thường, nha đầu này kinh ngạc hét lên một tiếng rồi sau đó vội vã bước tới.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Thanh Tụ khẽ vỗ vai Sở Lăng Thường, thận trọng gọi khẽ.
Tiểu thư sao lại ghé vào bên bàn như vậy? Chẳng phải là một đêm không ngủ hay sao? Lại nhìn thoáng qua phía cửa sổ, Thanh Tụ vội bước tới đóng lại. Trời ạ, tiểu thư không phải hứng gió cả đêm đấy chứ?
Sở Lăng Thường chậm rãi mở mắt, lại thấy sắc mặt Thanh Tụ cực kỳ khẩn trương, trán còn toát mồ hôi. Nàng vốn định mỉm cười nhưng lại cảm thấy toàn thân đau đớn vô lực, thái dương cũng căng trướng, giống như có một tiểu quái thú không ngừng muốn phá nơi đó chui ra vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?” Thanh Tụ đau lòng nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đi theo tiểu thư từ nhỏ đến giờ, Thanh Tụ chưa từng thấy nàng biến thành như vậy.
Hớ hớ, thế là tẽn tò rồi nhé cả nhà ^^ Anh vương gia sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh dậy ngày hôm sau nhỉ? Sẽ có sấm sét giáng xuống hay mọi việc diễn tiến theo kế hoạch? Chiếc gương đồng bên cạnh bàn lúc này phản chiếu gương mặt tái nhợt của Sở Lăng Thường khiến nàng cũng phải hoảng sợ khi nhìn thấy sắc mặt của mình. Theo bản năng đưa tay khẽ áp lên má, nàng chỉ cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng hoàn toàn lạnh cứng.
“Sắc mặt của tiểu thư không tốt chút nào. Tiểu thư sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?” Thanh Tụ vội vàng đem nước ấm tới, thấm ướt khăn rồi nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt, lại cảm thấy da thịt của Sở Lăng Thường lạnh tựa tảng băng nên lo lắng cất tiếng hỏi.
“Ta không sao!” Một lúc sau Sở Lăng Thường mới mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy cổ họng hơi đau nhức, trong lòng thầm nhủ chắc hẳn đã bị nhiễm phong hàn.
“Nhưng mà…nhìn tiểu thư thật không ổn chút nào!”
“Chỉ là bị chút phong hàn mà thôi, không cần lo lắng!” Nàng nhẹ nhàng ngắt lời Thanh Tụ, cầm lấy chiếc khăn ấm áp lên má, cảm nhận được một chút hơi nóng từ đó truyền tới mới cảm thấy huyết mạch toàn thân lưu động trở lại.
Thanh Tụ vừa nghe liền vội vàng lên tiếng, “Tiểu thư, em lập tức đi gọi ngự y. À không, phải báo cho sư phụ trước đã.”
“Thanh Tụ…” Sở Lăng Thường cất giọng có chút khàn khàn. Thân thể nàng đương nhiên không cứng rắn như thiết bản, thật sự không chịu nổi một đêm gió lạnh. Khẽ ho một tiếng, nàng nhìn về phía Thanh Tụ, “Không cần kêu ngự y, em tới ngự dược phòng lấy một ít phòng phong, tử tô, trần bì, sài hồ, cát căn cùng bạch thược mỗi loại 10 khắc, cam thảo 6 khắc, đun với nước cho ta là được.”
Bài thuốc này có thể giúp thông phổi, chủ trị phong hàn, trừ đau đầu. Dù sao cũng chỉ là chút bệnh nhẹ, chú ý điều tiết một chút sẽ ổn.
Thanh Tụ khẽ vỗ trán, “Ai da, em đã quên mất tiểu thư biết y thuật, lại muốn tìm ngự y tận đâu chứ? Được, được, tiểu thư ở đây chờ em, không cần đi đâu hết, em lập tức tới ngự dược phòng bốc thuốc.”
Sở Lăng Thường lại lần nữa ho khụ khụ, khoát tay ra ý bảo Thanh Tụ mau đi bốc thuốc.
Thanh Tụ vừa mới xoay người liền kinh ngạc kêu lên, “Nhai Tích sư huynh!”
Mùi thảo dược thoang thoảng n