
. Nàng khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc khó hiểu. Vật quan trọng như vậy sao hắn lại có thể dễ dàng đưa cho nàng? Làm gì có ai dùng quân phù làm vật đính ước chứ? Còn nữa, quân phù không phải luôn gắn với người hay sao? Chẳng lẽ hắn không sợ nàng đem vật này chuyển cho người khác để tác chiến sao?
Có lẽ cũng nhận ra nghi vấn trong lòng nàng, Cảnh Đế khẽ cất tiếng cười, “Trẫm nghe nói thứ này cùng Ngự mãnh làm thành một cặp. Ngự mãnh là vỏ bao bên ngoài quân phù, cũng do hàn ngọc chế tạo thành, bên trong còn có máu của chủ nhân nó. Người Hung Nô luôn phóng túng cuồng dã, có nhiều tín ngưỡng cũng không có gì lạ. Có Ngự mãnh cùng quân phù mới có thể chính thức ở trên sa trường lãnh binh tác chiến. Nhưng trẫm thấy, Tả hiền vương chinh chiến sa trường đã nhiều năm, sớm đã chẳng cần dùng quân phù này để thống lĩnh đại quân, cho nên thứ này cho dù ở trong tay người khác cũng không có đủ giá trị để có thể sử dụng. Nhưng Tả hiền vương có thể đem vật quan trọng như vậy giao cho nàng nói lên rằng hắn mong muốn nàng được an toàn. Chỉ là nếu chuyện này để Thiền Vu Quân Thần biết được, hắn sẽ phạm phải tội đại nghịch.”
“Cái gì?” Sở Lăng Thường nghe xong không khỏi khẽ run lên, theo bản năng đem ngọc bội nắm chặt lại mặc cho sự lạnh lẽo của nó đâm thẳng vào trong lòng bàn tay mềm mại.
Cảnh Đế thấy vậy, thẳm sâu trong đôi mắt ôn hòa hiện lên chút mất mát, nhưng lại thản nhiên cười, “Lăng Thường, nàng yên tâm. Trẫm tuyệt đối không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tuy rằng trẫm chỉ cần quân phù này cũng có thể khiến Tả hiền vương lâm vào hiểm cảnh nhưng vì nàng, trẫm sẽ không làm như vậy.”
Những lời của Cảnh Đế khiến trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi dâng lên một sự rối loạn, bàn tay khẽ nới lỏng đôi chút, chậm rãi đáp lại, “Dân nữ không hiểu ý của hoàng thượng.”
“Nàng thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của trẫm chứ? Nói ngay lúc nãy, chẳng phải nàng sợ trẫm sẽ lấy mất quân phù này hay sao?” Tính cách của Cảnh Đế tuy rằng không giống phụ hoàng của mình, nhưng ở trên ngôi vị hoàng đế nhiều năm, đương nhiên ông ta cũng có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
“Hoàng thượng, dân nữ…”
“Lăng Thường, mặc dù thái hậu đã phong nàng làm Hoàn Dư công chúa, nhưng trẫm vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Trẫm không hy vọng tâm tư của nàng đặt ở trên người Hung Nô nơi phương Bắc kia. Mỗi lần nhìn thấy nàng trẫm lại càng thêm ngưỡng mộ nàng.” Cảnh Đế nói xong, liền siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của Sở Lăng Thường. Giờ khắc này, tình cảm giữa Cảnh Đế với nàng chỉ còn là sự yêu thương đơn thuần giữa nam nhân và nữ nhân.
“Hoàng thượng, người không thể như vậy.” Sở Lăng Thường muốn rút tay lại nhưng lại càng bị giữ chặt hơn. Nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, thanh âm có chút trầm thấp của Cảnh Đế lại vang lên…
“Lăng Thường, hôm nay trẫm thực mệt chết đi. Đêm nay trẫm muốn ở lại bên nàng.” Ngữ khí của Cảnh Đế lúc này cũng vô cùng nghiêm túc.
Sở Lăng Thường vô cùng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Đế đã ôm chặt nàng vào lòng giống như ôm một bảo vật tuyệt thế, không hề có ý định buông lỏng…
Chap này có thể nói là một dấu hiệu cho thấy bước tiến vượt bậc trong tình cảm của nàng Sở Lăng Thường với anh vương gia của chúng ta. Chí ít, nàng Lăng Thường cũng đã vô thức có ý muốn bảo vệ anh Ngự Thuấn thông qua hành động giữ chặt miếng ngọc bội ^^
Chờ xem má Tầm sẽ viết tiếp diễn biến tình cảm của anh chị ra sao? Tiếng bước chân có chút vội vã cùng những lời nói khó nghe kia không ngừng quanh quẩn bên tai Sở Lăng Thường. Bàn tay nhỏ nhắn dưới ống tay áo vô thức siết chặt lấy thân váy bởi nàng chưa từng gặp phải những chuyện thế này. Tuy rằng đã sớm biết người ở trong cung cực kỳ phức tạp nhưng có thể đem đen nói thành trắng, lại còn nói quá đáng đến mức như vậy thực sự nàng không hề ngờ tới. Rõ ràng là nàng cùng Cảnh Đế đánh cờ cả một đêm, lại bị nói thành chủ động câu dẫn hoàng thượng. Chuyện đó cũng chưa nói làm gì. Ngay chuyện nàng cùng Tả hiền vương gặp mặt, bọn họ cũng có thể đem nói thành chuyện sinh động như thật khiến Sở Lăng Thường không khỏi nhớ lại hôm ở rừng trúc khi đó có thấy thấp thoáng vài bóng cung nữ, có lẽ lúc đó đã bị bọn họ nhìn thấy.
Sở Lăng Thường khó nhọc hít sâu một hơi. Ở trong Hán cung này, nàng đã thực sự được chứng kiến cái gọi là lời nói có thể giết người một cách xác thực nhất.
Gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng bất giác lại bị một lực mạnh mẽ xoay lại. Những ngón tay thon dài còn vương vấn mùi thơm mát của rừng trúc siết lấy cằm nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt như cười như không, nửa tức giận nửa bình thản của hắn.
Hàng lông mày thanh tú trên gương mặt xinh đẹp của Sở Lăng Thường khẽ nhíu lại vì đau nhói, làn môi đỏ mọng cũng mím chặt lại, hô hấp của nàng cũng bị lấp đầy bởi hơi thở cuồng dã của hắn.
“Còn không chịu đi cùng bản vương sao?” Hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nàng nữa, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia cơ hồ có một cơn lốc xoáy khiến người ta không cách nào nhìn thấu rốt cuộc hắn là người như thế nào. Một