
n kia, thở hổn hển hỏi lại.
“Nhận lời trước rồi ta sẽ nói!” Hắn thuận thế ôm nàng chặt hơn, đôi chân dài dứt khoát vòng qua người nàng, bàn tay càng thoải mái du ngoạn trên thân thể mềm mại, chiếm hết tiện nghi của nàng.
“Ngự Thuấn, đừng vậy mà, ta….ta mệt quá!” Nàng xoay người lại, cố làm ra vẻ mặt đáng thương để gắng tranh thủ sự đồng tình của hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nhíu mày, “Nhận lời ta là được!”
Thấy ánh mắt của hắn càng trở nên âm trầm, Sở Lăng Thường bị dọa cho sợ đến co người lại, vội vàng lên tiếng, “Được, ta nhận lời với chàng!”
Trên khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn liền hiện lên ý cười vui vẻ, “Ngoan…” Vừa nói hắn vừa duỗi tay ra, khiến nàng hoàn toàn quay lưng về phía hắn, rồi cong đầu gối, nâng cao phần hông của nàng lên…
“Chàng….chàng định làm gì? Không phải lại muốn…” Sở Lăng Thường khẽ run lên, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, “Chàng còn chưa nói hết mà?”
“Cưng, nàng không muốn sao?” Hắn cười, khuôn mặt cũng kề sát lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng nói, “Lễ vật ta muổn rất đơn giản, nhưng nàng đã nhận lời rồi, không cho phép đổi ý.”
“Chàng, chàng rốt cuộc muốn cái gì?” Sở Lăng Thường có thể cảm giác được dục vọng của hắn đã điên cuồng trỗi dậy, nóng bỏng đến kinh người.
Nụ cười vui vẻ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng đậm hơn, đem nàng ôm thật chặt, nhấn mạnh từng lời, “Sinh cho ta một hài tử!” Rồi không chờ nàng trả lời, hắn lập tức hành động, đem hạ thân cứng rắn lại lần nữa xâm chiếm tận sâu thẳm nơi tư mật trên thân thể vẫn còn run rẩy của nàng.
“A…” Sở Lăng Thường sợ hãi kêu thành tiếng, thắt lưng cũng giật lên, khoái cảm từ nơi sâu thẳm trong thân thể không ngừng tản ra. Rất nhanh, nàng bị cuốn vào một cơn sóng đam mê khác, điên cuồng hơn. Mọi giác quan, thần kinh đều tràn ngập khoái ý bởi bị kích thích chỉ trong nháy mắt rồi hoàn toàn được giải phóng…
***
Sau khi trở lại hoàng thành, Hách Liên Ngự Thuấn liền xin với Thiền Vu nhận lấy Ấp Thành về phạm vi cai quản của mình để tiện quản lý việc khôi phục kinh tế. Ấp Thành đã từng là phạm vi quản hạt của Hữu Cốc Lễ vương Y Kha. Sau khi Y Kha thất thế, rất nhiều đất phong của hắn đã bị các vương hầu khác phân chia, trong đó Ấp Thành được phân cho Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà. Thiền Vu Quân Thần sau khi hỏi ý kiến Y Trĩ Tà, mặc dù không hiểu một vùng đất cách xa Hung Nô thế có thể có được lợi ích gì nhưng vẫn nhận lời Hách Liên Ngự Thuấn.
Bãi triều, Y Trĩ Tà chờ cho tất cả các đại thần đều rời đi mới hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn cười cười, “Muốn giữ Ấp Thành cho riêng mình sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn bình thản cười nhẹ, “Đối với ngài mà nói, Ấp Thành chỉ là khúc xương trơ, nhưng đối với ta mà nói, Ấp Thành lại không tệ.”
“Không giống tính cách của thái tử chút nào!” Y Trĩ Tà nghi ngờ nhìn hắn.
“Là Lăng Thường thích!” Hách Liên Ngự Thuấn ngược lại cũng không hề che dấu. Lúc nhắc tới tên nàng, trên môi hắn còn dâng lên vẻ cưng chiều đầy vui vẻ.
Y Trĩ Tà chợt hiểu ra, “Thì ra là vậy, muốn một tòa thành chỉ còn trơ xương chỉ vì một nụ cười mỹ nhân.”
“Thế nào? Không đáng?” Hách Liên Ngự Thuấn không chút ngại bị Y Trĩ Tà nhạo báng, thờ ơ hỏi ngược lại.
“Đâu có, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ công chiếm cả giang san vì nụ cười hồng nhan.” Y Trĩ Tà cười ha ha một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Điểm này thái tử rất giống với Thiền Vu Quân Thần.”
Hách Liên Ngự Thuấn có thể hiểu ẩn ý trong lời nói của Y Trĩ Tà, sắc mặt hơi trầm xuống.
Y Trĩ Tà cũng biết mình nói lời không nên, hơi lúng túng cười nhẹ.
Một lúc lâu sau, Hách Liên Ngự Thuấn mới mở miệng trước, xóa đi cảm giác lúng túng giữa hai người họ, “Y Trĩ Tà, ta biết ngài thích Lăng Thường. Nhưng bây giờ nàng ấy đã là thái tử phi của ta, lần sau nếu còn thấy ngài dùng ánh mắt đắm đuối nhìn nàng, cẩn thận ta sẽ hạ lệnh cấm ngài vào Kiêu Long điện.”
“Yên tâm, chỉ cần thái tử không chết, ta tuyệt đối sẽ không quá phận với nàng.” Y Trĩ Tà cũng không chút khách khí nói trả, đáy mắt thoáng qua tia hài hước.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không giận mà còn bật cười, “Tuy ngài là trưởng bối, nhưng chuyện như vậy đương nhiên cũng phải biết trước biết sau. Bảo trọng!” Nói xong hắn vỗ nhẹ vai Y Trĩ Tà, cười ha ha rồi rời đi.
Y Trĩ Tà đứng yên tại chỗ, bất đắc dĩ cười cười. Miệng lưỡi của Hách Liên Ngự Thuấn này đúng là càng ngày càng lợi hại. Đối với Ấp Thành, không biết có phải là do Thiền Vu Quân Thần không mấy quan tâm hay là sợ nhìn cảnh nhớ người, tóm lại, ông ta rất nhanh đem nó ban cho Hách Liên Ngự Thuấn. Trong khoảng thời gian này, cho dù là Đại Hán ở phương Nam hay Hung Nô ở phương Bắc đều khá bình lặng. Loại bình lặng này giống như một con mãnh thú nằm im lìm trong đêm tối không hề nhúc nhích, đem tất cả nguy hiểm che dấu trong sự hô hấp ổn định, không biết đến lúc nào sẽ bắt đầu trở mình công kích.
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời ở Tĩnh Hòa Hiên cũng vô cùng ấm áp, hệt như con người của Dạ Nhai Tích luôn luôn tràn ngập sự nhu hòa, chu dù là vui vẻ hay bi thương thì cũng không có quá nhiều sự biến đổi trên gương mặt.
Mấy năm nay, Dạ Nhai Tích vẫn ở nơi này. Thiền