
lưng. Đem tầm mắt chuyển hướng, vô tình rơi vào thanh đao bên cạnh Hổ Mạc thì Thanh Tụ lại cảm thấy toàn thân nổi da gà. Mặc dù nha đầu này cũng có chút công phu quyền cước nhưng cũng chỉ là múa cho đẹp mắt, công phu mèo ba chân mà thôi. Thanh đao này mang theo sát khí đằng đằng, lại từng giết không biết bao nhiêu người, có lẽ nó chói mắt như vậy là bởi ngày ngày đã được tắm trong máu tanh cũng nên.
Thấy vẻ mặt Thanh Tụ lộ rõ vẻ kinh hãi, một tia ngờ vực thoáng hiện trên mi tâm Hổ Mạc. Theo tầm mắt Thanh Tụ, Hổ Mạc cúi đầu nhìn xuống thì mới nhận ra Thanh Tụ đang nhìn thanh đao bên cạnh mình.
Khoé môi Hổ Mạc vô thức nhếch lên nhưng cũng không để ý đến Thanh Tụ thêm nữa. Đang chuẩn bị nhắm hai mắt lại thì Hổ Mạc lại nghe thấy Thanh Tụ thấp giọng kêu lên, “Này, ngươi…”
Hổ Mạc hơi chau mày nhìn về phía Thanh Tụ.
Bị tia nhìn này làm cho rùng mình, Thanh Tụ không khỏi than thầm vì ánh mắt của Hổ Mạc thực quá mức sắc bén.
Vẫn không hề mở miệng, chỉ là nét nghi hoặc nơi mi tâm Hổ Mạc dường như tăng thêm đôi chút. Có vẻ như hắn đang chờ Thanh Tụ nói tiếp.
Hít sâu một hơi, Thanh Tụ lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi, “Chỗ đó…rốt cục chúng ta đang đi tới nơi nào vậy?”
Không khí trong xe lúc này có gì đó rất lạ. Rõ ràng là có hai người cùng ngồi nhưng Hổ Mạc lại tựa như người câm, chẳng những không nói lời nào mà còn tĩnh lặng đến mức như hoà tan vào trong không khí vậy. Nếu không nhìn Hổ Mạc, có lẽ người ta sẽ tưởng rằng trong xe ngựa này chỉ có mỗi một người.
Hổ Mạc dường như suy nghĩ một chút rồi rốt cục cũng mở miệng, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt, không hề bởi đối phương là nữ nhân mà tỏ ra khách khí hay mềm mỏng gì, giọng nói của hắn bình thản tựa mặt nước phẳng lặng, không có lấy một chút dao động.
“Không biết!”
Nói xong mấy từ đơn giản này, Hổ Mạc liền nhắm đôi mắt lại, tiếp tục tĩnh tâm nghỉ ngơi.
Thanh Tụ thì lại cảm thấy cực kỳ bất bình. Tuy rằng nha đầu này không tiếp xúc nhiều với nam nhân nhưng lạnh lùng như tên này thì là lần đầu tiên Thanh Tụ gặp phải. Thanh Tụ là nha hoàn là sự thực, nhưng Dạ Nhai Tích cũng thế, Sở Lăng Thường cũng vậy, không có ai trong số họ coi Thanh Tụ như nha hoàn cả. Ở hoàng thành mấy năm, Thanh Tụ cũng chơi khá thân với đám thị vệ, thỉnh thoảng còn chơi bạc với bọn Ô Khả. Đám thị vệ cũng đối xử rất tốt với Thanh Tụ, vậy mà tên Hổ Mạc này là sao đây?
Càng nghĩ lại càng thấy tức giận, tính tình Thanh Tụ vốn là như vậy, người khác càng không để ý đến, nha đầu này lại càng không phục. Cho nên Thanh Tụ thầm nhủ nhất định phải khiến Hổ Mạc mở miệng mới được, nếu không ngay cả ngủ cũng không ngủ nổi mất.
Chính vì vậy cho nên Hổ Mạc mới gặp tai ương bởi vì hắn không thể hiểu nổi Thanh Tụ, nói đúng hơn là hắn không hiểu được nữ nhân.
Có thể nói mấy năm nay Hổ Mạc vẫn luôn đi theo Hách Liên Ngự Thuấn cho nên tính cách của Hổ Mạc cũng ít nhiều bị ảnh hưởng từ tính cách của Hách Liên Ngự Thuấn. Nhất là đối với nữ nhân, Hổ Mạc sẽ không chủ động trêu chọc, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều đến nữ nhân. Nhưng chỉ có điều khác là Hổ Mạc không học được bản lĩnh hiểu được tâm tư của nữ nhân như Hách Liên Ngự Thuấn cho nên đối với Hổ Mạc mà nói, hắn căn bản không hiểu được lòng dạ nữ nhân.
Vừa định nhắm mắt lại, Hổ Mạc lại ngửi thấy một mùi hương thơm ngát ùa tới, trong lòng hơi cảm thấy kinh hãi, vừa mới mở mắt ra thì một giọng nói tựa sư tử gầm đã vang lên bên tai.
“Này, ngươi làm gì mà cứ đờ ra như vậy? Ngươi có bệnh sao? Nói nhiều một chút thì sẽ chết sao? Ngươi là một nam nhân, đừng có giống như mấy kẻ mặt mày nhăn nhó thế được không? Ngồi chung xe ngựa với ngươi cả một ngày như vậy thực là chán chết.”
Lần này, Hổ Mạc không chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong mà ngay cả đầu cũng ong ong lên. Giọng oang oang của Thanh Tụ thực khiến đầu óc hắn chấn động, cơ hồ hai mắt sắp nổ đom đóm.
Thoáng ổn định lại tâm thần, Hổ Mạc rốt cục giương mắt nhìn về phía nha đầu mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh mình. Hắn hướng về phía nha đầu vừa la hét kia, trầm giọng nói, “Không có cách nào! Cô cũng đâu thể ngồi xe ngựa của thái tử?”
Thanh Tụ bị những lời này của hắn làm cho tức giận trợn tròn mắt, trề môi một chút rồi giận dữ nói lại, “Ngươi biết nói chuyện sao?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi nói chuyện với nữ nhân lại dùng cái thái độ này?” Thanh Tụ phát cáu không có chỗ phát tiết.
Hổ Mạc nghe xong, nhìn Thanh Tụ từ đầu tới chân, “Cô nói mình là nữ nhân?”
“Này, ngươi có ý gì?” Thanh Tụ cáu đến mức lông mày cũng xếch cả lên.
Hổ Mạc rốt cục cũng có động tác, đưa tay xem chừng ước lượng dáng vẻ Thanh Tụ một hồi rồi nghiêm túc lên tiếng, “Dáng vẻ cô cũng giống lắm, nhưng so với nữ nhân Hung Nô còn hung dữ hơn nhiều, đâu có chút nào giống nữ nhân?”
“Ngươi…” Thanh Tụ tức đến hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thậm chí còn muốn cầm thanh đao của Hổ Mạc mà chém xuống. Nhưng Thanh Tụ cũng coi là một nha đầu thông minh, đương nhiên nhìn ra thân thủ của Hổ Mạc không hề đơn giản. Có thể đi theo bên cạnh thái tử nhiều năm như vậy, sao có thể là người thân thủ tầm thường?”
Bây giờ, Thanh Tụ chỉ cảm thấy tiếc nuối một c