
đắc tội với mọi người ở đây cũng không nề hà.” Hách Liên Ngự Thuấn vừa nói vừa nhìn về phía Vu Đan, “Nếu nhi thần nhớ không lầm thì ở bên ngoài thành nhị vương tử còn có một tòa điện, tòa điện này trên danh nghĩa là của Hữu Cốc Lễ vương Y Kha, trên thực tế là của nhị vương tử. Ta nói không sai chứ?”
Vu Đan sửng sốt, lại có chút hoảng hốt liếc nhìn Thiền Vu rồi hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn nói, “Ngươi…ngươi nói bậy gì đó? Phủ đệ đó vốn là của Y Kha!”
Thiền Vu Quân Thần nghe vậy liền nhíu mày, “Y Kha!”
“Có thần!” Y Kha biết là bị rơi vào bẫy nhưng cũng chỉ đành thuận theo tình thế, vội vàng bước lên trước rồi quỳ xuống.
“Phủ đệ ngoài thành có phải của ngươi hay không? Rốt cục là của ngươi hay của nhị vương tử?” Thiền Vu Quân Thần cố nén lửa giận hỏi lại.
“Là…của thần!” Y Kha run run đáp lại.
Đáy mắt Hách Liên Ngự Thuấn lạnh lẽo tựa băng giá, “Chẳng lẽ Hữu Cốc Lễ vương lại cần tới hai chỗ ở sao?”
“Chuyện này…” Y Kha không có cách nào giải thích.
Hung Nô tuy rằng khá phồn thịnh nhưng Thiền Vu luôn phản đối phô trương, những năm này chinh chiến liên miên khiến quốc khố thường xuyên thiếu hụt nên Thiền Vu đã sớm ra lệnh cho các quan viên không được xa hoa lãng phí, vì vậy thừa nhận chuyện này vào thời điểm hiện giờ thực sự là một việc nguy hiểm.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Thiền Vu giận dữ quát lên.
Vu Đan cũng run rẩy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Yên thị thấy vậy, trong lòng cũng hiểu ra bảy tám phần, vội vàng bước lên nói đỡ, “Thiền Vu, chuyện này không đáng để tức giận. Không sai, phủ đệ đó đúng là của nhị vương tử, nhưng đó cũng không phải là do ý muốn của nhị vương tử. Là mẫu thân như thiếp muốn cho con trai mình có một nơi ở ngoài cung mà thôi. Nhị vương tử thường phải ra ngoài cung làm việc muộn, có nơi đó nghỉ lại thì lúc cuối ngày cũng không cần vội vã trở lại cung. Thần thiếp cũng chỉ có ý tốt, nhị vương tử sợ người tức giận nên không dám nói mà thôi.”
Nói xong, bà ta khẽ hướng về phía Vu Đan ra hiệu bằng ánh mắt.
Vu Đan lập tức có phản ứng, vội vàng lên tiếng, “À…vâng…phủ đệ kia đúng là mẫu hậu tặng cho nhi thần!”
“Các ngươi quả thực quá càn rỡ!” Thiền Vu nổi giận gầm lên trong cổ họng, “Các ngươi đem lời ta nói như gió thoảng bên tai phải không?”
Vu Đan còn muốn nói gì đó, nhưng Yên thị ngầm ra hiệu cho hắn yên lặng.
Hách Liên Ngự Thuấn đem hết thảy mọi chuyện thu vào trong tầm mắt, rồi lại lập tức lên tiếng, “Thiền Vu, đã như vậy, xin hãy hạ lệnh cho nhi thần lục soát phủ, nếu như chuyện này thật sự không liên quan tới nhị vương tử cùng Hoa Dương công chúa, nhi thần nguyện tự mình bồi tội. Hôm nay xảy ra án mạng, không chừng là Lăng Thường phát hiện ra điều gì đó nên bị người ta giam giữ. Tìm được Lăng Thường, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối.”
Thiền Vu Quân Thần cố nén cơn giận ngồi xuống.
“Thiền Vu, thần cho rằng Tả hiền vương nói rất có lý. Xin hãy hạ lệnh lục soát phủ!” Mất đi cháu gái nên Trâu Luân đương nhiên cũng hy vọng tìm ra được kẻ hạ độc, lại nghe Hách Liên Ngự Thuấn giải thích rất có đạo lý nên cũng mở miệng đề nghị.
Dù sao Đề Nhã cũng chết trong tay Hoa Dương công chúa, cho dù ông ta bất mãn với Hách Liên Ngự Thuấn thì cũng sẽ không nói giúp kẻ thù của mình.
Thiền Vu khẽ thở dài một tiếng, khẽ phẩy tay, “Thôi, lục soát phủ đi!”
“Vâng! Phụ vương!” Hách Liên Ngự Thuấn lĩnh mệnh đứng dậy, xoay người đi, khóe môi hơi nhếch lên cực kỳ kín đáo.
Những người khác đều không thấy sự biến hóa cực nhỏ trên khuôn mặt hắn, ngoại trừ Dạ Nhai Tích.
“Phụ vương!” Vu Đan vô lực kêu lên.
Thiền Vu cũng không để tâm tới hắn nữa, đứng dậy bỏ đi.
“Phụ vương!” Vu Đan vô lực gọi thêm lần nữa nhưng hết thảy đã định thành thế cục.
Hách Liên Ngự Thuấn vừa bước xuống bậc thang thì Dạ Nhai Tích đã nhẹ bước lên trước chặn đường hắn. Ánh mắt của hai người cũng theo đó mà nhìn thẳng vào nhau.
Một ánh mắt thanh nhã lạnh nhạt.
Một ánh mắt thâm sâu tựa biển.
Một lúc lâu sau, Dạ Nhai Tích mới mở lời, thanh âm chỉ đủ để hai người họ nghe được, “Lăng Thường đang ở đâu?” Dạ Nhai Tích chỉ quan tâm đến an nguy của sư muội.
“Bản vương sẽ điều tra, có lẽ đang giấu ở trong phủ của nhị vương tử cũng không chừng.” Hách Liên Ngự Thuấn nhếch môi. Dạ Nhai Tích quả nhiên là một người thông minh. Trên đại điện cũng chỉ có môn đồ của Quỷ Cốc phái này nhận ra Ma đằng cho nên không thể coi nhẹ sự tồn tại của Dạ Nhai Tích.
Dạ Nhai Tích cũng không ngốc, đã sớm hiểu ra toàn bộ sự kiện so Hách Liên Ngự Thuấn an bài nên chỉ cười lạnh, nói thẳng vào vấn đề, “Nếu Tả hiền vương đã có lòng đem tại hạ thành quân cờ để nói ra lai lịch của kịch độc, như vậy tại hạ cũng muốn đi theo đến phủ đệ, vạn nhất ở nơi đó lục soát ra Ma đằng đúng như nguyện vọng của Tả hiền vương thì cũng cần phải có người phân biệt mới được.”
Hách Liên Ngự Thuấn biết Dạ Nhai Tích thông minh hơn người nên cũng cười nhẹ một tiếng, đưa tay ra, “Xin mời!”
Hai người rời đi, bắt đầu tiến hành lục soát.
Thi thể của Đề Nhã cũng được người nhà mang đi, tiếng khóc than dần dần khuất khỏi đại điện. Những người còn lại tr