
n tiếng, “Thiền Vu, Đề Nhã quận chúa bị người ta độc hại, Lăng Thường cũng mất tích đúng lúc này, hai chuyện này nhất định có liên quan. Xin Thiền Vu ân chuẩn để nhi thần được điều tra cho rõ ràng.”
Y Kha ở một bên nghe vậy thì trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, vội vàng âm thầm ra hiệu cho Vu Đan. Vu Đan thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống trước mặt Thiền Vu, “Thiền Vu, nhi thần cũng nguyện trợ giúp điều tra chuyện này để làm rõ sự trong sạch của Hoa Dương công chúa.”
Đầu óc của hắn bây giờ vẫn khá mơ hồ, nhưng rõ ràng là Y Kha đã hiểu đại khái vài chuyện, cho nên hắn chỉ cần làm theo là được.
Thừa dịp hai người kia đồng thời thỉnh cầu Thiền Vu, Y Kha âm thầm liếc mắt nhìn Ngàn Trường Tước Hô khiến hắn ta lập tức hiểu ý lặng lẽ lui xuống bậc thang….
Thiền Vu Quân Thần nhìn hai đứa con đang quỳ trên sàn, dáng vẻ có chút chần chừ.
“Nhị vương tử điều tra chuyện này thì không ổn chút nào?” Nam Hoa công chúa bất ngờ mở miệng, thanh âm có chút hờ hững lạnh lùng.
Vu Đan ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Hoa công chúa, không vui cau mày, “Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện!”
Nam Hoa khẽ cười nhẹ một tiếng, “Chuyện này có quan hệ với việc Đề Nhã quận chúa có phải chết một cách oan ức hay không, cũng quan hệ đến việc người nào dám hạ độc trong ly của Thiền Vu, lại quan hệ đến an nguy của Lăng Thường, nếu như không phải Hoa Dương cướp ly rượu của ta, thiếu chút nữa ta cũng trở thành tội nhân hạ độc cho nên ta cũng có quyền nói lên suy nghĩ của mình.”
Thiền Vu Quân Thần nhìn về phía Nam Hoa, nhẹ giọng nói, “Vì sao công chúa cho là nhị vương tử điều tra chuyện này không ổn?”
Yên thị theo bản năng liếc mắt nhìn Thiền Vu, trong mắt hơi tối sầm lại, cùng lúc đó Dạ Nhai Tích cũng nhìn cô, cũng nhận thấy giọng nói của Thiền Vu đối với Nam Hoa cực kỳ dịu dàng thì không khỏi cau mày lại.
Nam Hoa nhìn về phía Thiền Vu, lại đem tầm mắt rơi vào người Hoa Dương, hờ hững nói, “Tối qua, Lăng Thường ngồi xe ngựa là do Hoa Dương công chúa sắp xếp, Lăng Thường mất tích cũng có liên quan tới Hoa Dương. Hoa Dương hiện đã gả cho nhị vương tử, nếu đã là người một nhà, chẳng lẽ nhị vương tử lại không có lòng thiên vị, cho nên xin Thiền Vu hãy đem chuyện lần này giao cho Tả hiền vương phụ trách.” “Nam Hoa, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Hoa Dương công chúa tức giận xông tới nhìn chằm chằm Nam Hoa, “Sở Lăng Thường mất tích có liên quan gì đến ta? Không sai, xe ngựa tối qua cô ta ngồi là do ta sắp xếp, nhưng ta cũng sắp xếp xe ngựa đưa những người khác về phủ cả, đây chỉ là hành động theo lễ nghi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai?”
“Tả hiền vương rước dâu từ trong cung, cho nên Lăng Thường mất tích từ tối qua cũng chính là mất tích lúc ở trên xe ngựa do cô sắp xếp nên đương nhiên Hoa Dương công chúa không tránh khỏi hiềm nghi.” Nam Hoa công chúa nhẹ nhàng lên tiếng nhưng ngôn ngữ cực kỳ kiên quyết.
“Ngươi…” Hoa Dương công chúa tức đến nỗi toàn thân phát run, nhưng biết cãi cũng không lại nên nhìn về Hách Liên Ngự Thuấn, “Vương gia, ta thật sự không biết chuyện Sở Lăng Thường mất tích. Không sai, ta không thích cô ta, nhưng cũng không hề sai người bắt cóc cô ta.”
Thiền Vu Quân Thần nghe những lời này liền nhìn về phía Hoa Dương với ánh mắt có chút kỳ quái, “Công chúa không phải lúc trước đã nói mình có giao tình rất tốt với Sở cô nương sao?”
Đến lúc này, Thiền Vu cũng bắt đầu nghi ngờ dụng tâm của Hoa Dương công chúa. Nhưng người hạ độc chắc hẳn không phải cô ta. Ma đằng là loại kịch độc, có thể đem loại kịch độc này hạ trong chén rượu của ông ta nhất định phải là người có cừu hận rất lớn.
Suy nghĩ một hồi, ông ta lại thấy mồ hôi lạnh túa ra.
“Ta…” Hoa Dương công chúa nhất thời cứng họng không nói nổi lời nào.
“Thiền Vu, theo lời Nam Hoa công chúa, việc Lăng Thường mất tích có quan hệ rất lớn với Hoa Dương công chúa, xin người hạ lệnh để cho nhi thần lục soát nơi ở của nhị vương tử trước. Nhi thần lo lắng Lăng Thường bị người ta giấu ở trong đó. Nếu còn trì hoãn, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Gương mặt Thiền Vu lộ ra vẻ do dự.
“Tả hiền vương, ngài nói vậy không ổn cho lắm. Tiêu Vân điện nơi nhị vương tử sống diện tích cũng đâu phải quá lớn, sao có thể cất giấu một người đang sống như vậy chứ? Theo ta thấy, chuyện này phải điều tra cẩn thận mới được.” Người vừa lên tiếng nói chuyện là Yên thị, bà ta đương nhiên phải ra mặt giúp con trai mình.
Vu Đan phẫn hận nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, “Tả hiền vương, ngươi cũng đừng quá đáng, ta cũng vừa mới biết chuyện Sở Lăng Thường mất tích mà thôi. Ngươi muốn tra xét điện của ta? Được! Cứ tới mà tra xét đi!”
“Cung điện của ngươi dĩ nhiên không có gì để điều tra!” Hách Liên Ngự Thuấn cười lạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi nheo lại bắn ra một tia lạnh lẽo, “Cho dù muốn giấu người cũng không thể nào giấu trong cung được.”
Thiền Vu Quân Thần có chút không hiểu hỏi lại, “Ngự Thuấn, con muốn điều tra nơi nào? Hãy nói rõ ràng một chút!”
“Thiền Vu, hôm nay vốn là ngày đại hôn nhưng lại xảy ra chuyện Đề Nhã bỏ mạng, Lăng Thường mất tích. Đây là hai chuyện cực kỳ trọng đại, cho nên nhi thần cho dù có