
ày như hoàn toàn tê liệt. Mười dặm hoa đào, thật sự là vì nàng?
Hắn khẽ cười, lần này không bắt buộc nàng nói điều gì mà chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng, triền miên quyến luyến không rời…
***
Tiêu Vân điện, nơi ở của nhị vương tử nằm ở phía đông hoàng thành. Vu Đan lúc trước vốn ở Kiêu Long điện, nhưng sau đó lại bị Thiền Vu ban cho toà điện này để ở. Nguyên nhân là chủ nhân của Kiêu Long điện chỉ có thể là đại vương tử.
Trước kia hắn là đại vương tử, nhưng từ khi Hách Liên Ngự Thuấn xuất hiện, hắn không còn là đại vương tử nữa.
Bên trong Tiêu Vân điện, Vu Đan ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc mà ánh mắt cũng vô cùng âm độc.
Ngồi ở bên cạnh hắn chính là Hữu Cốc Lễ vương Y Kha, sắc mặt ông ta cũng vô cùng u ám.
Chỉ nghe “bộp” một tiếng, Vu Đan hung hăng đập bàn khiến sự im lặng bên trong điện hoàn toàn bị phá vỡ. “Thiền Vu có tâm thiên vị, ông ta chính là cố ý muốn để Hách Liên Ngự Thuấn thừa kế vương vị!”
Y Kha nhìn thoáng qua Vu Đan, nghĩ một chút rồi nói, “Nghe thám tử báo lại, Tả hiền vương ở trong hoàng thành hai ngày nay thật sự là vì chuyện đại hôn. Xem ra, lúc ở yến hội những lời hắn nói đều là thật. Đại hôn này hắn nhất định muốn cử hành.
Vu Đan cắn chặt răng, “Ông cảm thấy chuyện này là thế nào?”
Hữu Cốc Lễ vương suy tư một hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Ta vẫn cảm thấy Tả hiền vương tích cực chuẩn bị đại hôn như vậy thực có chỗ kỳ quái. Nói không chừng hắn muốn tiên hạ thủ vi cường, đem nhân tài Quỷ Cốc phái độc chiếm. Cho tới nay, Thiền Vu vẫn muốn thu phục lòng người. Ngẫm lại xem, Sở Lăng Thường kia mới ít tuổi như vậy đã cực kỳ mưu lược, được Hán Cảnh đế phong làm Hoàn Dư đủ biết tài năng của cô ta thế nào. Tả hiền vương trước tiên nắm lấy quân cờ này, sau này cho dù Thiền Vu có đổi ý hắn cũng không sợ. Ta cho rằng, hắn động tình là giả, có Hoàn Dư có cả thiên hạ mới là thật.”
“Có Hoàn Dư có cả thiên hạ?” Vu Đan khẽ lẩm nhẩm những lời này, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy vô cùng hợp lý. Hắn không khỏi nhíu mày lên tiếng, “Có Hoàn Dư có cả thiên hạ, khó trách Thiền Vu từng tuyên Sở Lăng Thường tiến cung, nhưng Tả hiền vương lại dùng mọi cách ngăn trở, thì ra hắn sợ Thiền Vu giành mất người!”
Hữu Cốc Lễ vương cười lạnh, “Tả hiền vương này trời sinh tính tình cẩn thận đa nghi, lại kín đáo khó dò. Nếu đã không thể nắm chắc thì hắn nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt. Tuy nói hắn hiện giờ rất được yêu thích nhưng một ngày Thiền Vu còn chưa tuyên bố ngôi vị Thái tử, hắn vẫn cứ là đại vương tử, mà nhị vương tử ngài tuy danh phận không bằng hắn, nhưng dù sao cũng có Yên thị ở phía sau. Cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.” “Hắn?” Vu Đan nghe vậy liền cất tiếng cười lạnh lẽo, khóe môi cong lên lộ rõ ý châm chọc, “Ngoài sự sủng ái của Thiền Vu, hắn còn lại cái gì chứ? Nắm binh quyền trong tay thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Mơ tưởng!”
Hữu Cốc Lễ Vương nghĩ một chút rồi mới nói tiếp, “Thiền Vu hôm nay có lệnh cho Sở Lăng Thường tiến cung, đơn giản là muốn chủ động giao hảo. Thiền Vu cũng có thể mượn tay Tả hiền vương để khống chế Sở Lăng Thường, cho nên ông ấy mới tích cực chuẩn bị đại hôn cho Tả hiền vương như vậy, đơn giản cũng là muốn cho Sở Lăng Thường sớm quy thuận Hung Nô thôi.”
“Vậy chẳng phải sẽ bất lợi với chúng ta hay sao?” Sắc mặt Vu Đan chợt trở nên âm trầm, nắm tay cũng siết chặt cứng lại, “Tuy rằng phía sau ta có Yên thị, nhưng dù sao Yên thị cũng không thể tham dự triều chính, Thiền Vu cùng lắm cũng chỉ nể chút tình nghĩa phu thê mà thôi. Thiền Vu vốn chú trọng người tài, đương nhiên khát vọng được Sở Lăng Thường hỗ trợ thống nhất giang san. Chỉ cần ông ta có thể khiến Tả hiền vương ra sức vì mình, vậy Sở Lăng Thường đương nhiên cũng không đứng ngoài cuộc. Nếu vậy, chẳng lẽ ngôi vị thái tự thực sự phải dâng cho hắn hay sao?”
“Nhị vương tử, chuyện đó không thể kết luận quá sớm được. Chi bằng tối nay chúng ta bí mật triệu tập người của mình cùng bàn bạc đại kế thì hơn.” Hữu Cốc Lễ vương cười nói.
Vu Đan nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
***
Đêm xuống, chút ánh sáng cuối cùng nơi chân trời cũng hóa thành những ánh sao lung linh, chiếu những tia sáng lấp lánh xuống mặt đất tạo thành một khung cảnh cực kỳ mê hoặc.
Sở Lăng Thường lại có thể nhìn thấy đom đóm thêm lần nữa. Ở Bắc quốc có thể nhìn thấy bọn chúng thực sự là chuyện đáng ngạc nhiên. Loại sinh vật này vốn chỉ quanh quẩn ở nơi sơn dã, nay hẳn là bị mười dặm hoa đào bên ngoài kia hấp dẫn cho nên mới quy tụ lại đây, đùa giỡn quanh những cánh hoa.
Cấm lâu vẫn an tĩnh như thường lệ. Đến giờ, Sở Lăng Thường cũng không biết được vì sao nơi này lúc trước lại khiến người ta kinh sợ đến vậy. Những lời nói thâm tình đầy ẩn ý của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn luôn quanh quẩn bên tai nàng, rõ ràng là hắn vẫn không hề nói cho nàng biết tính toán của mình.
Xét về kết cấu thì dường như Cấm lâu này được cố ý xây dựng tại nơi sâu xa nhất của vương phủ. Cho dù có người tới thì cũng không đi đến nơi này. Vì vậy, đứng ở nơi này cũng không thấy được những bức tườn