Polly po-cket
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326832

Bình chọn: 10.00/10/683 lượt.

o cô ấy cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng. Lăng Thường, ta nghĩ hôn sự của cô nương cùng Ngự Thuấn khó có thể làm lớn được.”

“Thiền Vu, ta cùng hắn không phải là…” Sở Lăng Thường không nén được lại suýt nói ra, nhưng thấy Yên thị nghi ngờ nhìn mình chằm chằm thì lại đem những lời phía sau nuốt trở lại, “Lăng Thường cùng Tả hiền vương không để ý đến hình thức hôn sự!”

Yên thị là mẹ ruột của Vu Đan, mẫu tử liền tâm, mà Vu Đan lại sớm có lòng muốn thế chỗ của Hách Liên Ngự Thuấn nên đương nhiên mẫu thân của hắn cũng sẽ coi Hách Liên Ngự Thuấn là cái đinh trong mắt. Cho nên, nàng càng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm mới được.

Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường lại cảm thấy kinh ngạc, nàng đang để ý đến sự an toàn của hắn sao?

Thiền Vu Quân Thần nghe vậy thì cảm thấy rất vừa lòng, nghĩ một chút rồi nói, “Ngự Thuấn ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nó để ý tới một nữ tử nào. Nay nó có thể yêu thương cô nương thâm trọng như vậy ta cũng thấy yên tâm. Chỉ là nhân tài Quỷ Cốc phái lại để uổng phí như vậy thật sự đáng tiếc.”

Hiện giờ Thiền Vu Quân Thần đã không còn cảm thấy nóng vội nữa, nàng cùng Hách Liên Ngự Thuấn thành thân đương nhiên nàng cũng trở thành người Hung Nô. Xưa nay nữ tử người Hán đều xuất giá tòng phu, chỉ cần nàng ở lại Hung Nô thì đã quá tốt rồi, cho dù nàng không bày mưu tính kế cho Hung Nô thì cũng không sợ nàng thay đổi, giúp nước khác đối phó với Hung Nô nữa.

Dù sao vị hôn phu của nàng cũng là Tả hiền vương của Hung Nô.

Cho dù bọn họ không tổ chức đại hôn nhưng nàng cũng là thê tử của hắn.

Sở Lăng Thường bình thản nhẹ nhàng lên tiếng, “Thiền Vu có lòng bao dung, có tâm thu nạp hiền tài thực khiến Lăng Thường kính nể, Lăng Thường mặc dù không ở hoàng thành nhưng nếu Thiền Vu cần, Lăng Thường nhất định sẽ tận sức.”

‘Hay! Hay lắm!” Thiền Vu Quân Thần rốt cục cũng tin tưởng Sở Lăng Thường thật lòng yêu Hách Liên Ngự Thuấn, khoái trá nói, “Lời của cô nương thật đúng ý ta. Một khi đã vậy, thân thể của ta cũng cần cô nương chẩn trị, vậy đi, ta đặc ban quyền lực cho cô nương, về sau cô nương vào hoàng thành này không cần phải thông báo trước, được chứ?”

Sở Lăng Thường kín đáo che lấp nét vui mừng trong mắt, cúi người thi lễ, “Tiểu nữ đâu có tài đức gì để được Thiền Vu tín nhiệm như vậy?”

“Lăng Thường, không cần khiêm tốn. Tuy rằng cô nương không phải vương phi, nhưng ở trong lòng Ngự Thuấn cô nương đã sớm có vị trí đó rồi. Đặc quyền này coi như một lễ vật ta tặng cho cô nương mà thôi. Hơn nữa, không phải cô nương vẫn đang đeo mệnh phù của Ngự Thuấn trên cổ sao?”

Sở Lăng Thường kinh ngạc theo bản năng đưa tay sờ lên cổ, quả nhiên miếng ngọc bội hơi lộ ra mà Thiền Vu Quân Thần tinh mắt nên đã sớm nhìn thấy.

“Cái này…”

“Không cần phải ngạc nhiên! Mệnh phù này là thứ mà biết bao người muốn có được, không ngờ Ngự Thuấn lại tặng cho cô nương. Có thể thấy trong lòng nó, cô nương có một vị trí hết sức quan trọng. Chỉ cần cô nương cầm mệnh phù này thì đã có thể ra vào khu vực trọng địa của hoàng thành rồi. Nếu Ngự Thuấn có thể tin tưởng cô nương, ta cũng đương nhiên tin tưởng.” Thiền Vu Quân Thần hiểu sai ý nghĩa vẻ mặt của Sở Lăng Thường, còn lầm tưởng rằng nàng khủng hoảng như vậy là do lo ngại sẽ bị giáng tội.

Nhìn ánh mắt ngời sáng có thần của Thiền Vu Quân Thần, tâm trạng Sở Lăng Thường chợt trở nên căng thẳng. Thái độ của ông ta ôn nhu thân tình như vậy, nếu như biết được những việc nàng làm đều có mục đích, liệu Thiền Vu còn giữ được ánh mắt hiền hoà như vậy nữa hay không?

Hàn huyên thêm một lúc, tuy rằng Thiền Vu rất hy vọng có thể nghe được từ miệng Sở Lăng Thường vận mệnh quốc gia mình nhưng rốt cục vẫn không thể mở miệng hỏi nàng. Sở Lăng Thường đem hết sự biến đổi tâm tư của Thiền Vu thu vào trong mắt, bình thản cùng ông ta nói chuyện phiếm.

Cuối cùng, Thiền Vu Quân Thần nhìn về phía nàng, vẻ mặt hiện rõ sự mất tự nhiên, muốn nói gì đó lại ngập ngừng.

Sở Lăng Thường thấy vậy cũng không hề thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ ông ta cất tiếng hỏi.

Thật lâu sau, Thiền Vu Quân Thần mới khẽ hắng giọng hỏi, “Nam Hoa, nàng ấy sao rồi?”

Câu hỏi này của Thiền Vu khiến Sở Lăng Thường ngây người mất một lúc. Nam Hoa? Ông ta hỏi tình hình của Nam Hoa công chúa?

Thấy Sở Lăng Thường không lập tức trả lời, Thiền Vu Quân Thần liền bổ sung thêm, “Trước buổi dạ yến, ta thấy nàng ấy bị thương, về sau nghĩ lại thì thấy chắc hẳn là do Ổ Giai gây ra. Hiện giờ không biết thương thế đã khôi phục ra sao rồi?”

Lúc này Sở Lăng Thường mới hiểu được nguyên nhân ngày đó Nam Hoa không tham dự dạ yến. Một phần nguyên nhân là do bị thương, nhưng quan trọng hơn cả là cô ấy đã gặp gỡ Thiền Vu.

Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi, nhẹ nhàng trả lời, “Lăng Thường chưa đi thăm công chúa. Hôm nay sau khi về phủ sẽ đi thăm cô ấy, xin Thiền Vu yên tâm!” Nói xong, nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngừng lại trên gương mặt Thiền Vu.

Quả nhiên Thiền Vu nghe xong câu nói cuối của nàng thì sắc mặt hiện lên chút xấu hổ, cười cười rồi không nói gì nữa.

Trong lòng Sở Lăng Thường chợt dâng lên một mối nghi