
rở nên cực kỳ khó coi, chỉ vài bước đã vọt tới trước chính điện, dùng sức níu lấy Ổ Giai.
Ổ Giai cũng không chịu rơi vào thế hạ phong. Cô ta lập tức nhào về phía Sở Lăng Thường. Sở Lăng Thường có chút bất ngờ, vội đưa tay lên chắn bởi nàng vốn muốn đấy sự phiền toái kia ra xa, nào ngờ lực của Ổ Giai quá lớn khiến nàng cũng phải lui về sau mấy bước, bàn chân chợt hẫng một cái, vừa vặn chỗ đó lại là bậc thang, nên mất thăng bằng.
Tiếng hét chói tai của Ổ Giai đủ để xé rách màng nhĩ, cô ta cơ hồ muốn đè lên Sở Lăng Thường lúc bị ngã nhào xuống.
Đồng thời lúc này có hai đạo thân ảnh chợt lóe lên, một đạo từ bên cạnh còn một đạo từ phía đông đại điện lao tới. Hai đạo thân ảnh đều cực kỳ nhanh chóng, trong đó có một thân ảnh đỡ lấy Sở Lăng Thường, ngón tay người đó nhẹ nhàng chạm đến y phục của nàng rồi một hơi thở có chút lạnh lẽo vụt qua, thân hình Sở Lăng Thường liền được kéo ngược lại, nhào vào một lồng ngực vạm vỡ.
Ổ Giai mất đi điểm tựa, tưởng như bị mất trọng tâm nhưng may mắn được thân ảnh còn lại nâng đỡ nên mới may mắn thoát nạn.
Biến cố phát sinh trong một khắc thời gian ngắn ngủi mà mọi người đều không kịp phòng bị. Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy được một cánh tay nam nhân rắn chắc ôm vào lòng, mùi xạ hương đặc trưng lấp đầy hô hấp của nàng, khiến nàng ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt hắc ám của Hách Liên Ngự Thuấn.
“Không sao chứ?’ Giọng nói trầm thấp của hắn lộ ra một chút chế nhạo.
Trong lòng chợt nổi lên một tia hoảng hốt, nhưng ánh mắt trầm tĩnh như biển cả, nụ cười xẹt qua trong mắt hắn đủ để Sở Lăng Thường mê loạn tâm trí. Cố ngăn chặn những rung động khác thường trong lòng, nàng khẽ chớp mắt rồi nhẹ nhàng nói, “Không sao cả!”
Thì ra hắn đã đỡ được nàng, ngay trong tình huống nàng không kịp phản ứng với tốc độ cực nhanh khiến người ta phải chắt lưỡi thán phục. Vậy còn bóng dáng kia là ai?
Đưa tầm mắt qua phía bên kia đại điện, đã thấy vẻ mặt Y Trĩ Tà đầy sự bất đắc dĩ, đem Ổ Giai trong lòng đẩy ra, ánh mắt nhìn về Hách Liên Ngự Thuấn cũng lộ rõ sự phức tạp.
Hách Liên Ngự Thuấn đưa mắt quan sát vẻ mặt của Y Trĩ Tà, nhìn thấu tâm trạng ông ta thì lại thản nhiên nhếch môi cười. Hai nam nhân chỉ yên lặng nhìn nhau như thể đang ngầm đánh giá một điều gì đó.
Ổ Giai vốn đang tức giận, lại bị người ta bỏ qua một bên, hơn nữa người đỡ cô ta lại không phải Hách Liên Ngự Thuấn. Quay đầu nhìn lại thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn đang ôm trong lòng một nữ tử khoác áo lụa trắng cực kỳ siêu phàm thoát tục, lại thanh nhã xinh đẹp động lòng người.
Lửa giận trong lồng ngực lập tức bùng nổ, cô ta tập trung nhìn kỹ thì trong lòng lại trào dâng sự kinh hãi. Nữ tử kia không phải Sở công tử sao? Cô ta lập tức lao tới túm lấy tay Sở Lăng Thường, mặt đối mặt với nàng.
Sở Lăng Thường bị động tác của Ổ Giai làm cho giật mình.
Ổ Giai gắt gao nhìn chằm chằm nàng như thể gặp quỷ hiện hình, còn giơ tay chỉ vào nàng…
“Ngươi….ngươi không phải là nam nhân sao? Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Câu hỏi cuối cùng của Ổ Giai gần như biến thành một tiếng thét chói tai.
Tận mắt thấy Sở Lăng Thường mặc nữ phục, Ổ Giai chẳng thể nào đem nàng liên hệ với nam nhân ở trong Cấm lâu nữa. Nàng là nữ nhân, đúng vậy, từng cử chỉ cùng ánh mắt đều lộ rõ nét khuynh quốc khuynh thành, mái tóc đen óng ả buông dài ôm lấy thân hình thon thả uyển chuyển, đôi mắt sáng lấp lánh có thần dù nhìn theo phương diện nào cũng chỉ có thể dùng từ “thanh nhã thoát tục” để hình dung mà thôi. Nàng quả thực là một nữ nhân.
Sở Lăng Thường bị tiếng hét của Ổ Giai làm cho nhức đầu, nâng tay khẽ day thái dương, nha đầu này không thể yên tĩnh một lát sao?
“Ổ Giai, làm loạn chưa đủ sao?” Giọng nói đầy nghiêm khắc của Hách Liên Ngự Thuấn ập tới, ngay sau đó đem Sở Lăng Thường một lần nữa kéo trở lại bên mình, ánh mắt cũng hiện rõ vẻ thâm thuý cùng nghiêm khắc...
“Nhìn lại bộ dáng ngươi xem ra cái thể thống gì?”
“Hoàng thúc…” Ổ Giai lại càng uỷ khuất, lửa giận đang cố áp chế trong lòng lại lần nữa bộc phát, chỉ vào Sở Lăng Thường, “Sao người lại có thể để ý đến cô ta chứ? Ổ Giai mới là người thân cận nhất của hoàng thúc, cô ta chỉ là một tên tù chiến tranh ti tiện mà thôi!”
Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía quản gia…
“Tân Trát, đem tiểu quận chúa trở về phòng, không có lệnh thì không được phép ra khỏi cửa!”
Quản gia Tân Trát liền bước lên trước, giữ lấy Ổ Giai thấp giọng khuyên nhủ, “Tiểu quận chúa, chúng ta nên trở về phòng thôi. Không cần chọc vương gia mất hứng như vậy, huống chi Thiền Vu còn ở nơi này!”
Những ai quen với Hách Liên Ngự Thuấn đều biết chỉ cần khoé môi hắn hơi trùng xuống thì đó chính là điềm báo của sự tức giận tột độ.
Ổ Giai hất tay quản gia ra, đột nhiên chạy tới trước mặt Thiền Vu, quỳ gối xuống sàn nghe “cộp” một tiếng, vừa khóc vừa nói, “Thiền Vu, cầu xin người tứ hôn, đem Ổ Giai gả cho hoàng thúc đi!” Cả đời Thiền Vu Quân Thần đã trải qua vô số lần chinh chiến, trên sa trường luôn thắng nhiều bại ít. Từ khi thừa kế vương vị đến giờ ông ta luôn khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp, triều đình