
g hồng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Sở Lăng Thường lập tức trừng lớn hai mắt. Nàng đứng bật dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua trường bào trên người mình rồi đưa tay che miệng.
Trường bào của nàng không biết đã bị thay từ lúc nào. Vết máu loang lổ trên đó nay đã không còn mà được thay bằng một trường bào màu trắng cực kỳ sạch sẽ. Ánh mắt trời chiếu lên đó còn khiến nàng cảm thấy ấm áp. Trường bào này khoác trên người nàng cực kỳ vừa vặn, không hề có cảm giác rộng thùng thình cũng không hề có cảm giác bó chặt.
Trái tim Sở Lăng Thường lại bắt đầu đập loạn lên!
Là ai đã thay trường bào này cho nàng?
Còn có…
Ngoài chiếc gương đồng sáng bóng đặt trên bàn trang điểm, bên cạnh đó còn có lược, hộp trang sức… Bên trong hộp trang sức còn có hơn mười món đồ trang sức, trân châu phỉ thúy, ngọc lục bảo, còn có rất nhiều trâm cài tóc…
Những món đồ này là của ai?
Xem tình hình thì nơi này đã từng có người ở, hơn nữa còn là một nữ nhân!
Nữ nhân đó rốt cuộc là ai?
Hàng loạt nghi vấn hiện lên trong đầu Sở Lăng Thường nhưng cuối cùng đều tập trung về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn hận nàng tận xương tủy, sao lại cho nàng ở trong căn phòng tốt như vậy? Xét về cả tình và lý, nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.
Đẩy cánh cửa sổ ra, nàng mới phát hiện đây là một tòa lầu. Bên ngoài cửa không hề có trọng binh canh giữ mà chỉ có hai gã thị vệ. Quản gia cũng không thấy bóng dáng. Nhìn đến hàng ngói xanh biếc thấp thoáng đằng xa, nàng mới xác nhận rằng mình không nằm mơ.
Nàng vẫn còn nhớ rõ phong cảnh dọc đường tới nơi này.
Tòa lầu này thực sự rất kỳ quái. Tuy nàng biết người phương Bắc tính tình rất thoải mái, nhưng nữ nhân ở nơi này cũng cực kỳ để ý, tuyệt đối sẽ không ngồi ở phương Bắc mà nhìn về phương Nam. Do đó lúc thiết kế phòng ốc, đại đa số đều mở cửa sổ về phương Bắc.
Khẽ thở một hơi dài, nàng bước chân ra khỏi phòng, lúc này mới phát hiện ra tòa lầu này lớn đến nỗi vượt xa khỏi sự tưởng tượng của nàng. Trong đó có một bức họa phù dung hoàn toàn thu hút sự chú ý của nàng. Xuyên qua lớp rèm trướng mềm mại, nàng mới phát hiện ra bức tranh này được vẽ trên mặt các bức tường, nếu không sao có thể bắt mắt như vậy.
Thư phòng nơi này cũng cực kỳ phong phú. Trên các giá để rất nhiều sách trúc, trên bàn còn có mười mấy cây bút lông với độ lớn không giống nhau, có lẽ dùng để viết và vẽ tranh.
Đứng trước bức họa phù dung, nàng chợt cảm thấy hoảng hốt như chính bản thân mình đang hòa vào trong đó. Bức họa này được vẽ cực kỳ tinh diệu, trên mặt tường không biết đã dùng loại vật liệu gì để trang trí mà ánh lên một màu vàng kim, mà cánh hoa phù dung thì thuần một sắc trắng, mọc bên cạnh một hồ nước nhỏ. Hoa đang lúc nở rộ, in bóng bên hồ nước tỏa ra sự quyến rũ mê hoặc lòng người. Những phiến lá phù dung xanh biếc thuôn dài với một lớp lông tơ phủ lên hai mặt lá cũng được phác họa vô cùng sống động. Hoa phù dung có loại cánh đơn và cánh kép, trông cực kỳ đa dạng và tinh khiết.
Từ tận đáy lòng, Sở Lăng Thường không khỏi khen thầm. Nàng tuy có tài vẽ tranh nhưng so với tác giả bức họa này thực cảm thấy không sánh bằng. Không biết người đó là người phương nào? Sao có thể vẽ được một bức tranh độc đáo trên tường như vậy? Hơn nữa họa sư này đã đạt tới trình độ cực kỳ cao thâm, có thể nói là xuất thần nhập hóa.
Nếu có cơ hội, nàng thực muốn gặp người này, nếu được lĩnh giáo nữa thì thực không gì sánh nổi.
Mấy cuốn sách trên bàn cũng thu hút sự chú ý của nàng. Nhẹ nhàng mở một quyển ra nàng thấy bên trong chỉ đơn giản là thi từ ca phú, nhưng điều khiến nàng thấy kỳ lạ là mấy cuốn sách này đều viết bằng tiếng Hán.
Ở thẻ trúc cuối cùng có chút đặc biệt bởi trên đó có khắc một cành hoa. Nhẹ nhàng mở ra, nàng lại thấy một phiến lá xanh lục rớt xuống. Sở Lăng Thường cảm thấy kỳ quái đem chiếc lá nhặt lên thí mới thấy đó là lá phù dung, lại thấy trên thẻ trúc viết, “Đã lâu không thấy hoa phù dung, chỉ mong được thấy lá phù dung, tương tư nơi Cấm các, với ước nguyện trong lòng.”
Chữ viết trên thẻ trúc cực kỳ đẹp mắt, rõ ràng là nét bút của nữ nhân, mấy hàng chữ trên đó thể hiện rõ ý tương tư. Nữ nhân đó là người phương nào? Đang nhớ nhung ai? Nữ nhân đó có từng vẽ bức họa chân dung nào không? Nữ nhân đó có quan hệ gì với Hách Liên Ngự Thuấn?
Sở Lăng Thường lại một lần nữa nhẩm lại hàng chữ trên thẻ trúc. Cấm các?
Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nàng vội buông thẻ trúc rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa điện, hai gã thị vệ đang ngủ gật. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng bước ra, ngửa đầu nhìn lên tấm biển phía trên điện, tấm biển sơn son thiếp vàng ghi rõ hai chữ lớn “Cấm lâu”. Trước lúc hôn mê nàng vẫn nhớ rõ ràng hai chữ này bởi vì nó được viết bằng chữ Hán nên để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Thẻ trúc lại nhắc tới “Cấm các” là sao?”
Còn đang nghĩ ngợi, một thanh âm nhẹ nhàng chợt vang lên phía sau lưng nàng.
“Vừa mới bệnh nặng như vậy, không nghỉ ngơi cho tốt thì không hay đâu?”
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Nam Hoa công chúa. Hôm nay Nam Hoa trang điểm khá nhẹ nhàng, bởi thời tiết ấm lên nên trông cũng thoái mái hơn rất nhiều. Ánh mặt trời chiếu