
đến lẽ trời làm cái gì? Bất cứ khi nào có lợi, tuyệt đối nắm chặt không thả.
Có lẽ người đàn ông cũng bị đè nén quá lâu, lúc này cần thổ lộ, cũng có lẽ muốn nghe một chút cảm tưởng của người khác, lần nữa móc ra một điếu thuốc đốt lên, lúc này mới giãi bày: "Trước kia tôi vẫn cảm thấy mình có một gia đình vô cùng hạnh phúc, ông nội Cục Trưởng yêu thương, người cha Thị Trưởng hiền lành, người mẹ hiệu trưởng dịu dàng và một em gái chưa ra đời, khi đó tôi mới năm tuổi, tất cả mọi người nói, tôi đầu thai ở một gia đình giàu có nhất là phúc đức đã tu luyện mấy đời, bản thân tôi cũng cho rằng như vậy, còn nhớ Đó là ngày đầu tiên đến nhà trẻ, cha đưa về một phụ nữ, mang theo hai đứa bé!"
Trình Thất yên lặng gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, những thứ này cô biết, khi Lạc Viêm Hành năm tuổi thì mẹ của anh vì khó sinh mà chết, ông Lạc Danh sớm đã có vợ bé ở bên ngoài, có một đứa con trai lớn hơn Lạc Viêm Hành một tuổi và con gái sinh đôi, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì, vợ cả còn chưa chết, vợ lẻ đã vào cửa mà thôi.
Đây cũng quá càn quấy mà? Vợ cả còn chưa sinh đã đem vợ lẻ mang về nhà?
"Lúc ấy mẹ vì tôi, ủy khuất cầu toàn, nói thế nào cũng không chịu ly hôn, cha năm lần bảy lượt cảnh cáo, mẹ hoàn toàn cam chịu, nói sinh xong tự nhiên sẽ đi, mặc kệ tôi cầu xin thế nào, ông ta đều thờ ơ, ông ta nói kết thân chính trị chính là như vậy, ông ta nói từ trước đến nay không yêu bà, trước kia là kiêng kỵ thế lực nhà bà ngoại, bây giờ ông ta không sợ nữa!" Nói đến đây, không khỏi đưa tay chống trán, không ngừng lắc đầu.
"Sau đó thì sao?" Nếu không yêu, tại sao lại có anh? Nếu không yêu, vì sao vừa bắt đầu không nói rõ ràng?
"Mẹ tôi cũng quyết định rời khỏi cái nhà kia, ai ngờ tối hôm đó muốn sinh, trong lúc vô tình nghe được phụ nữ kia nói với bác sĩ, cho dù như thế nào, chỉ cần đứa bé, tôi cũng không biết ý tứ trong đó, cho đến khi. . . . . ." Đôi tay ôm chặt lấy đỉnh đầu, nghẹn ngào nói: "Nếu như lúc ấy tôi không ngu ngốc, có lẽ bà sẽ không phải chết, cũng tại tôi . . . . ."
Trình Thất dùng sức vặn đôi tay, muốn khuyên giải, cô cũng không biết an ủi ra người thế nào, không khuyên giải cũng nên nói chút gì, không trách được sẽ hận đến mức đó, thấy người đàn ông có chút mất khống chế cảm xúc, liền ho khan nói: "Năm tuổi, biết cái gì? Không phải lỗi của anh! Nói không chừng lúc đó anh đi tìm cha của mình, ông ta cũng không nhất định sẽ trông nom!"
Lạc Viêm Hành hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy, sau đó tôi nói cho ông ta biết chuyện này thì ông ta nói nếu bị lan truyền ra ngoài, sẽ đem em gái đưa đến cô nhi viện, từ đó về sau, ở trong nhà giống như là một động ma, mặc dù tôi không muốn trở về thế nào đi nữa, vì em gái, sau khi học xong, luôn vội vã tới đó đầu tiên, hai đứa bé kia, một đứa không vui sẽ đem con bé trút giận, con bé mới sáu tháng tuổi, mỗi ngày đều thương tích khắp người, có một lần tôi về đến nhà, liền nhìn thấy bọn họ đang dùng tay che mặt của nó, không cho nó thở, muốn cướp đi tính mạng của nó, nhiều người giúp việc như vậy, cũng không một người tiến lên ngăn lại, lần đó, tôi và Hạo Vũ cùng nhau hung hăng đánh bọn họ một trận, buổi tối liền. . . . . ." Đầu ngón tay vuốt đến mắt, có chút run run.
Khâu Hạo Vũ không còn hơi sức, nằm vật xuống, nếu như có thể, anh ta thật rất hi vọng thay đại ca tới gánh chịu đau đớn này, có ai biết ông Trùm hắc đạo tối cao năm tuổi đã là người mù? Đêm đó, anh ta vĩnh viễn cũng không cách nào quên, đứa bé trai kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, tiếng khóc, tuyệt vọng, cuộc đời này đều không thể quên, buồn cười nhất chính là trong cùng một ngày anh ta còn nói ước ao cuộc sống của đại ca. "Buổi tối liền thế nào? có phải mẹ kế của anh đánh anh hay không?" Trình Thất vội hỏi, quả nhiên, phần lớn mẹ kế đều ác độc, cũng may cha của cô một lòng một dạ, nếu không. . . . . . Nếu có thể, thật rất muốn ôm chặt người đàn ông này vào trong ngực, chỉ tiếc, anh đã sớm không còn là bé trai đã từng cần ấm áp rồi.
"Từ đó về sau, không đi học nữa, cũng mất đi khả năng bảo vệ Tâm nhi, cả ngày còn phải nhờ người khác chăm sóc, cũng may, cậu tôi đã cho Hạo Vũ ở lại bên cạnh tôi, năm sáu tuổi? Vào sinh nhật, người phụ nữ kia đem Tâm nhi đặt ở trong lồng heo, ném vào biển, bà ta không tha cho con bé, cũng không tha cho tôi, cũng may cậu kịp cứu, mới giữ mạng cho Tâm nhi, từ đó về sau, tôi mới hiểu được, từ lúc người phụ nữ kia bắt đầu vào cửa, cái nhà kia cũng đã không thuộc về tôi, lúc ấy tôi rất muốn cầm đao giết hết tất cả người trong nhà, mợ tôi cột tôi vào trên giường, một mình đi đòi công đạo, có lẽ tôi biết bà đi nói điều gì, cho nên mới một đi không trở lại, cũng từ ngày đó cậu tôi bắt đầu trở nên rất bén nhọn, rất đáng sợ, ông bảo tôi giả vờ như không biết chuyện gì, tiếp tục trở lại cái nhà kia, ông sẽ cố gắng dùng sức cả đời, giúp đỡ tôi tranh thủ quyền thừa kế tương lai, mỗi ngày đều lăn lộn trong máu, lúc tôi mười ba tuổi, cậu cũng bị bọn họ giết chết!"
Trình Thất lắng nghe tim gan run sợ, không thể tin được trên thế giới có người còn thảm hơn so với cô, mặc dù