Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 9.5.00/10/461 lượt.

, cầm đi!"

Trình Thất lại từ chối: "Bị thương ngoài da thôi!" Từ trong mũi nhả khói thuốc, không giống mùi vị thuốc lá bình thường, hương thơm nồng nặc làm người ta say mê, có thể nói là khen không dứt miệng, lần này phát tài, xác định bán lớn.

Lạc Viêm Hành cũng không cố ép: "Cô tự chăm sóc!"

Nếu không, tại sao nói ông trời không phụ nổi khổ tâm của người có lòng, nhìn xem, không phải cơ hội đã tới rồi sao? Cố làm ra vẻ hào phóng: "Đây coi là cái gì? Nhớ năm đó lưu lạc ở đầu đường, đừng nói rách chút da, giành cái bánh, chân cũng bị cắt đứt đến mấy lần!" Thấy người đàn ông không tin, liền liếc một cái: "Loại người như anh tự nhiên sẽ không hiểu, không phải nói bừa, khi đó còn nhỏ, mới sáu tuổi, cha tôi chết đi, khắp nơi đều là kẻ thù của ông ấy, bác cả liều mạng mới đem tôi đưa đến nơi này, không người thân thích, một mình giống như một tên ăn xin đứng ở đầu đường xin cơm, giành chỗ ở cùng người ở dưới gầm cầu, năm đó lường gạt quá nhiều, ai chịu cho tiền kẻ ăn xin? Không có cách nào chỉ có thể chém giết, cứ thế bị đuổi theo mấy con phố, hừ, anh cho rằng đuổi kịp tôi có thể đem đồ về sao? Đã sớm vào trong bụng tôi rồi !" Hả hê vỗ vỗ bụng.

Lạc Viêm Hành nghiêm túc lắng nghe, thấy cô gái cũng không buồn bã hối tiếc liền tán thưởng nói: "Xem ra cô trời sanh cũng rất lạc quan!"

"Có thể sao? Lúc ấy bác cả đã nói với tôi, bọn họ không thể không trở về, mặc dù trở về là chịu chết, nhưng vì bảo vệ cho tôi, chỉ đành phải làm như vậy, cho nên sứ mạng của tôi là phải sống sót thật tốt, ông trời vẫn còn thương tôi đấy, để cho tôi quen biết một đám người cùng cảnh ngộ, cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, lúc ấy tụ tập hơn tám mươi anh chị em lăn lộn ở đầu đường, mọi người tràn đầy nhiệt huyết không chỗ vùng vẫy, nhất trí quyết định làm chuyện lớn một phen. Khi đó tôi mới mười tuổi, lại có thể đánh bại tất cả bọn họ, trở thành người cầm đầu!"

"Mười tuổi?"

Vừa nhắc tới chuyện cũ, Trình Thất rất kiêu ngạo: "Anh đừng không tin, trước đó, tôi có đã bái một sư phụ, ông ấy mở võ quán, vô cùng lợi hại, tôi biết ông ấy vì nhìn thấy tôi đáng thương, mới dạy tôi, không ngờ một đêm kia lại có thể có đất dụng võ, rất nhiều thế hệ trước cũng bị tôi cảm phục, bắt đầu dốc hết tâm huyết dạy dỗ, mười lăm tuổi liền xông ra đường điểm danh, sau đó làm một trận ngất trời, rốt cuộc có thể ngẩng đầu ưỡn ngực rồi, nhưng hơn tám mươi người chỉ sống sót ba mươi mấy người, tất cả thành tựu đều là dùng máu của bọn họ đúc thành. . . . . ." Nghiêng đầu ai oán nhìn về người đàn ông, tiếp tục nói: "Năm năm trước lại bị anh một tay đánh sụp, lúc ấy tôi không còn hy vọng, cảm thấy rất có lỗi với anh em đã chết, có lỗi với mọi người, có lỗi với bác cả đã liều mạng bảo vệ tôi!"

"Cho nên bây giờ cô rất hận tôi?" Không trách được đêm đó muốn đem anh róc xương lóc thịt, không cách nào tưởng tượng một đứa bé sáu tuổi, làm thế nào một thân một mình tồn tại cho đến nay, trong con mắt màu xanh xẹt qua chút thương hại.

Cô gái lại lắc đầu một cái: "Không trách được anh, chỉ trách bản thân tôi, làm việc không đủ vững chắc, xem như không phải anh, cũng sẽ có một ngày bị người kéo xuống, xem như mua một chút bài học, mặc dù tôi không biết hôm nay tại sao anh phải nghe tôi nói những thứ này, nhưng tôi vẫn hi vọng anh giơ cao đánh khẽ, tha cho húng tôi một con đường, sau này nước giếng không phạm nước sông!" Không quên nặn ra vài giọt nước mắt, cố gắng có bao nhiêu đáng thương thì làm bấy nhiêu đáng thương, bàn tay nhỏ bé gần như muốn đem bắp đùi nhéo rách da, hễ mà cho cô cơ hội trở mình, ngày đó dĩ nhiên là một núi không thể chứa hai cọp rồi ! "Anh Hành, xem ra các người vẫn còn tán gẫu, vậy tôi và Hàn Dục đi trước, không quấy rầy!" Khâu Hạo Vũ thức thời lựa chọn đóng mạch, nhưng không bật máy truyền tin ngay, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, có lẽ người phụ nữ này cũng không tệ, mặc dù tất cả mọi người nói cô tệ hại, nhưng anh ta không quan tâm, đã bao nhiêu năm rồi? Lần đầu tiên, Đại ca quan tâm một người xa lạ như vậy.

Có lẽ giống như lời anh ấy nói, bọn người Bạch Diệp Thành không sánh bằng người phụ nữ này, thật ra bọn họ hiểu lầm ý tứ của anh ấy, đại ca muốn nói bên cạnh không có một người bạn để tâm sự, chính bản thân anh ta cũng vì thân phận, không dám nhiều lời, nhưng vì Trình Thất không sợ hãi quyền uy, đánh bậy đánh bạ, chạm vào trái tim của đại ca.

Lúc này mới biết, thì ra đại ca vẫn cô độc như vậy, cô độc đến bụng đói ăn quàng, muốn xem một người bình thường như bạn bè.

Gió đêm xuân phe phẩy, thổi trúng cành lá vang xào xạc, chừng một trăm người tản ra, rối rít ngăn trở người đi đường vượt qua, dọn ra không gian lớn yên tĩnh, sau đó hết sức trung thành đứng thẳng ở các nơi làm nhiệm vụ canh gác, tránh khỏi quấy rầy.

Lạc Viêm Hành cũng móc ra một điếu thuốc đốt, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời sao, dưới đèn đường, trên khuôn mặt thông minh có vẻ như cô đơn tịnh mịch như vậy, trong chớp mắt, Trình Thất có một suy nghĩ rất kỳ lạ, dường như lúc này cô tồn tại dư thừa, ngó nhìn bốn phía, dường như người đi đường dần dần ít đi, ít đến không có một bóng ngườ