
ắc quân lính tan rã, bỏ vũ khí đầu hàng!
Không trách được anh, người đàn ông nào được loại hấp dẫn này lần đầu tiên chịu? Rất nhanh, thân thể lại nổi phản ứng, nếu như không phải là đau đớn thảm tuyệt không có lúc nào không kích thích đầu óc của anh, có lẽ sẽ tốt hơn?
Ngoài phòng, Bạch Diệp Thành tìm nửa ngày cũng không còn tìm được ‘tài liệu’ này, mới vừa lên lầu hai, ngay cửa phòng ngủ của đối phương có một xấp tài liệu, khom lưng nhặt lên, vừa muốn đẩy ra cửa chính phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
"Ôi trời ơi!!!" Cửa cầu thang, mười mấy người bị hoảng sợ cùng rút súng.
A Nhiêm chỉ là nhàm chán muốn xuống lầu xem chủ nhân một chút, không ngờ có nhiều người đáng sợ đến như vậy, không đợi đối phương nổ súng, lập tức quay đầu phóng tới lầu ba, về phần có phải tới hại chủ nhân hay không, nó không quản được, Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó giữ a, không phải nó không có nghĩa khí!
Bạch Diệp Thành cũng bị hoảng sợ nuốt nước miếng, nhà đại ca nuôi đồ chơi như vậy từ lúc nào? Chợt nhớ anh có nuôi rắn: "Được rồi, không sao, chúng ta. . . . . . Đi nhanh lên đi!" Lần đầu thấy con rắn lớn như vậy.
Mặc dù A Nhiêm hoảng sợ, sau đó từ từ di chuyển đến khúc quanh, được rồi, nó không bỏ được chủ nhân, xem như là gặp chủ nhân trước khi chết một lần cuối cùng đi, thấy những người đáng sợ đã chạy trốn mới thở phào nhẹ nhõm, không dám đi tới, quá nguy hiểm, vậy thì vẫn ở tại chỗ này thôi. "Ưmh!"
Có lẽ
do tư thế ngủ khó chịu, cô gái nhíu đôi mày thanh tú xoay người, lông mi có chút rung rung, cho dù mí mắt bao trùm con ngươi, vẫn bị ánh sáng
chói mắt kích thích nên híp lại một đường, Hả? Trời đã sáng? Tại sao cả
người giống như trải qua trận chiến vậy? Hơn nữa đây là nơi nào?
Ngoài phòng chim chóc đã sớm ra tổ kiếm ăn, líu ríu hót vang không ngừng.
Trình Thất vừa ngồi dậy vừa quan sát hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ,
khi nhìn thấy ghế sa lon màu xám tro nhất thời nhớ tới đây là nhà của
Lạc Viêm Hành, lúc trước A Nhiêm núp ở phía sau này, nhà Lạc Viêm Hành. . . . . . nhà Lạc Viêm Hành. . . . . .
Hơi hí mắt, con ngươi càng
mở càng lớn, không dám nhìn sang bên kia, tay phải run rẩy gát lên trán, không cần nhìn đã cảm thấy hai luồng sáng bén nhọn bắn ra sau lưng trần truồng, trong nháy mắt như bị đâm mạnh, bình tĩnh, bình tĩnh, khổ sở
nói: "Tại sao uống nhiều như vậy? Thật khó chịu!" Dứt lời, sợ hãi
nghiêng đầu, đập vào mắt là hai bắp chân thon dài khêu gợi, đầu gối, bắp đùi, bụng. . . . . .
Lại không dám nhìn lên trên, thu hồi ánh
mắt, cúi đầu không dám thở gấp, tuy nói lúc say rượu làm bất cứ chuyện
gì cũng tuỳ ý, không dùng đến não suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là cô
không nhớ rõ.
Có thể nói đêm qua rõ mồn một trước mắt, ngoại trừ ngủ thế nào, toàn bộ đều nhớ.
Ông trời, không phải rất nhiều người uống nhiều cũng sẽ quên mất sao? Tại sao cô nhớ rõ ràng như vậy?
Trong lòng vô hạn sợ hãi, bởi vì trên bụng tên cháu trai này bầm đen một
mảng, đây không phải nghiêm trọng nhất, một tảng lớn sáp nến màu đỏ nói
cho cô biết tối hôm qua cũng đã làm chuyện tốt thế nào, Trình Thất a
Trình Thất, trời muốn diệt cô a, vả lại còng tay kia thật giống như còng cả đêm, khắp phòng tràn ngập mùi dâm uế, quá điên cuồng.
Ôm may mắn trong lòng, chợt quay đầu lại.
"Hô, làm tôi sợ muốn chết!"
Lại là ảo giác, người đàn ông đang đen mặt ngủ say, rón rén xuống giường,
thu hồi quần áo bị ném lung tung khắp nơi tròng vào trên thân, chỗ này
không nên ở lâu, về phần hai tỷ này. . . . . . Quên đi, không thể ham
chiến, chạy trốn là trên hết. !
Lạc Viêm Hành hí mắt, vốn
định xem một chút sau khi tỉnh lại cô gái sẽ phản ứng thế nào, cô nhóc
khốn kiếp này, lại muốn chạy trốn? Chạy thì chạy đi, chỉ cần không đuổi
theo anh muốn tiền là được.
Quả thật, Trình Thất giống như đàn
ông phong lưu cưỡng hiếp con gái nhà lành, trèo lên xong liền phủi mông
một cái chạy lấy người, lặng yên không tiếng động đi tới cửa, cuối cùng
liếc mắt nhìn hình ảnh trên giường này thấy quá ghê, không được, từ
trước đến giờ người đàn ông này đến chết vẫn sĩ diện, cứ đi như thế, dù
sao cũng phải có người tới mở trói cho anh, đến lúc đó bị xấu mặt ở
trước mặt thủ hạ, lại càng thêm tức giận, vẫn không thể đem cô trước
hiếp sau giết sao?
Nhanh như mèo tiến lên tìm ra chìa khóa ở
trong ngăn kéo, mở ra bốn còng tay, lúc này mới nhanh chân chạy thoát
đi, đến cửa cầu thang, thấy cái đuôi to của A Nhiêm đang lộ ở khúc
quanh, hai mắt sáng lên, nhìn phía trước kêu lên: "A Nhiêm?"
A
Nhiêm lập tức ngẩng đầu, vội vàng bó tới cô gái, thật giống như rất ưa
thích người này, trực tiếp vây cô vào giữa, rướn cổ lên le lưỡi.
Trình Thất nhìn chằm chằm hai con mắt tròn vo của A Nhiêm, đưa tay hung hăng
vỗ đầu của nó một cái: "Tên tiểu quỷ nhát gan, cũng may không phải tao
tới giết anh ta, nếu không chết sớm 100 lần rồi, mày thật không có lương tâm!"
A Nhiêm ủy khuất cúi đầu, nó bắt đầu canh giữ cả đêm, đến
giờ nước bọt cũng chưa nuốt..., rất trung thành phải hay không? Nhát gan là tội sao?
"Được rồi, được rồi, không gặp con rắn nào nh