Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326814

Bình chọn: 10.00/10/681 lượt.

khóc đó có thể sánh với long trời lở đất.

Nàng lôi kéo ống tay áo hắn, bàn tay mềm mại vòng lên ngực, vừa khóc vừa nức nở, nàng nói: "A Tuyết, ta đau!"

"Đau chỗ nào?" Mấp máy môi mỏng, Đông Phương Tuyết có chút hỗn loạn hỏi nàng.

Nàng nắm lấy tay hắn để lên ở vị trí tim mình, trống ngực đập dồn dập, nhảy động giữa bàn tay của hai nguời, hít hít cánh mũi đỏ hồng, nàng uất ức mở miệng, nói: "Đau ở đây!"

Cảm nhận được cường độ âm thanh nhảy đập tim nàng, Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Thì ra đau không phải chỉ một mình nàng.

Nàng đau, hắn làm sao có thể không đau?

Nhưng một câu nói đó: A Tuyết, ta đau!

Lại liên tiếp khiến cho hắn đau đến tận đáy lòng.



Sau này, mỗi khi Nguyệt Trì Lạc nhớ tới ngày hôm đó mình vừa quẫn bách vừa hạnh phúc, nhưng cuộc sống yên bình như thế, hạnh phúc tạm bợ như vậy, đối với nàng mà nói chung quy vẫn là hy vọng xa vời. Không dễ gì mới gạt được Đông Phương Tuyết để tránh né thời gian độc phát, nhưng tất cả đều bị cái chết của Long Đại tướng quân và một đạo thánh chỉ của Hoàng đế phá vỡ.

Trong trận chiến dịch của nước Đông Phương cùng Bắc Thần, Long Đại tướng quân Long Thần tử trận, nước Đông Phương liên tục bị mất mười tòa Thành.

Tin tức đó vừa truyền đi, cả nước hoang mang khiếp sợ.

Hoàng đế liên tục hạ ba lần thánh chỉ, thúc giục Đông Phương Tử điều phái hai mươi vạn binh mã khẩn cấp tám trăm dặm đóng ở biên cương, lúc này mới ổn định được chiến sự phẫn nộ. Người của triều đình cũng chết không ít, Hoàng đế mượn mười vạn binh của thành Phượng Hoàng gần phương Bắc để làm quân cứu viên, nhưng thành Phượng Hoàng nhận Lệnh không nhận người, đến cả Hoàng đế cũng không còn cách nào khác.

Nguyệt Trì Lạc có chút lo lắng, sợ rằng Hoàng đế trong lúc nhất thời tức giận có thể xuất binh tiêu diệt thành Phượng Hoàng hay không?

Tuy rằng Phượng Hoàng cũng là Thành Cổ, có nền móng nhiều đến trăm năm. Hiện tại Hoàng đế không xuất ra binh mã tấn công thành Phượng Hoàng, nhưng ngộ nhỡ về sau này?

Chuyện này, sớm muộn đều là khối u ác tính trong lòng Hoàng đế, không diệt trừ hắn sẽ cảm thấy ngủ không yên!

Hiện tại Nguyệt Trì Lạc đang giữ Phượng Hoàng Lệnh, cũng giống như đang nắm quả bom hẹn giờ, nàng thậm chí cũng có phần ăn không ngon ngủ không yên, nàng biết rõ, nếu như chuyện Phượng Hoàng Lệnh ở trong tay nàng một khi truyền ra ngoài, hậu quả vô cùng phiền toái!

Nguyệt Trì Lạc tới lui từng bước trong viện, trong lòng nôn nóng bất an.

Rốt cuộc có nên giao Phượng Hoàng Lệnh cho A Tuyết hay không đây?

Nếu giao, có thể nói cái gì?

Phải giải thích như thế nào về căn nguyên của Phượng Hoàng Lệnh!

Không giao? Chẳng lẽ cứ phải cất giữ như vậy?

Mấy chục vạn binh mã đó chẳng lẽ cứ kéo dài thế này?

Cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc không giao Phượng Hoàng Lệnh cho Đông Phương Tuyết, mà nàng giao Thử Lệnh cho sư huynh Lam Hồ.

Thật ra chủ nhân của Phượng Hoàng Lệnh hiện tại vẫn đang bí mật tìm kiếm Thử Lệnh, không phải Nguyệt Trì Lạc không biết, chỉ là không tin được. Cuối cùng, nàng đem cục diện rối rắm này ném cho Lam Hồ, hắn thích thu dọn thế nào thì cứ làm như thế đó.

Tuy rằng Lệnh đó là đồ cưới người nọ cho nàng, nhưng nàng không hy vọng A Tuyết biết khoảng thời gian đã trải qua đó.

Lam Hồ cầm Phượng Hoàng Lệnh lật lên lật xuống, ma sát qua lại trên dưới thân Lệnh, chậc chậc lên tiếng nói: "Ngươi cứ thế mà giao nó cho ta?"

"Nếu không thì phải làm sao?" Nguyệt Trì Lạc xoa nhẹ khóe miệng, cười có chút mỉa mai: "Người nọ từ trước đến giờ cũng chưa từng đối đãi tốt với ta, lần nào cũng đều là chất đầy ngấm ngầm mưu kế? Thậm chí ngay cả chết rồi cũng không thể để ta có được cuộc sống tốt."



Nghĩ đến người đó, giờ phút này Nguyệt Trì Lạc cảm thấy vô cùng châm chọc, vốn cho là có thể không hận, nhưng vừa mới nghĩ tới chất độc đó, nghĩ đến mình có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào, nỗi hận đó làm thế nào cũng không áp chế xuống được.

Nói tới đây, Lam Hồ cũng thu lại nụ cười, hỏi thật nghiêm túc: "Tại sao không giao cho Đông Phương Tuyết?"

"Ta không muốn để A Tuyết biết, nếu như lúc này cho hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm nguyên lão trong triều hoài nghi, việc này đối với A Tuyết chung quy là có hại hơn lợi, chuyện gì bất lợi với A Tuyết, ta sẽ không làm."

Cho Đông Phương Tuyết nhất định là tốt, nhưng một cái sơ ý, cũng sẽ bị kết thành tội danh bí mật mưu đồ tạo phản.

Mặc dù Phượng Hoàng Lệnh là mối nghi ngờ rất lớn, nhưng tội danh như thế sẽ là sỉ nhục cả đời của Đông Phương Tuyết.

Nàng làm sao có thể làm chuyện như vậy? Hơn nữa coi như không có Phượng Hoàng Lệnh, ngôi vị hoàng đế đối với A tuyết cũng là tình thế bắt buộc.

"Lạc Lạc, ngươi đúng thật là suy nghĩ chu đáo, bắt đầu từ lúc nào, ngươi đã trở thành một người tính toán tỉ mỉ như vậy?" Thu hồi Phượng Hoàng Lệnh, Lam Hồ chớp mắt xếch xinh đẹp vài cái, nhìn nàng nhíu lên lông mày, hỏi có chút nghiền ngẫm.

Bắt đầu từ khi nào, người con gái lành lạnh như gió này có thể vì một người đàn ông khác mà tính toán tỉ mỉ như vậy?

Nguyệt Trì Lạc liếc hắn một cái, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, tâm tình của ta, t


Disneyland 1972 Love the old s