
hàm răng, đầu phảng phất như có gì đó bị hút ra, chỉ cảm thấy lý trí cách bản thân càng lúc càng xa.
Không do dự nữa, nàng cầm lên cây trâm cài đâm xuống trên bắp đùi một cái thật sâu.
Chỉ chốc lát, máu tươi đỏ thẫm lần lượt theo bắp đùi từ từ chảy xuống, áo lót trắng tinh lập tức bị nhuốm máu đỏ hồng.
Có vậy mới khiến cho thần trí vẩn đục của Nguyệt Trì Lạc hơi thanh tỉnh chút.
Giờ phút này, nam nhân cả người trần trụi nằm trên mặt đất rên rỉ, hắn khó nhịn lăn qua lộn lại, đầu chôn ở trong bóng tối lờ mờ, da thịt trên cơ thể lan tràn ửng hồng, đôi mắt mê ly tràn đầy dục vọng.
Dựa vào bản năng từng được răn dạy, hắn giống như dã thú mất đi lý trí leo bám vào chân Nguyệt Trì Lạc, da thịt nóng rực chạm đến làn da cũng tản ra khí nóng, giống như đang chìm sâu dưới biển bất ngờ gặp được bè gỗ, theo bản năng càng muốn nhiều hơn. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc thầm nguyền rủa một tiếng, hơi sức toàn thân từ từ hóa thành hư ảo, nàng nhấc chân dùng hết sức lực một cước hung hăng đá hắn văng ra.
Không được một khắc tên nam nhân lại lần nữa leo lên người nàng, hai tròng mắt hắn đỏ tươi, một tay giam cầm nàng, một tay không còn chút lý trí xé rách áo trong của nàng.
Nguyệt Trì Lạc có chút tuyệt vọng, màn đêm bên ngoài tối đen như mực, cung điện cách đó không xa cũng như nhau được bao phủ ở trong bóng đêm mờ ảo.
Nửa thật nửa giả, mông lung nhưng lại rõ ràng.
Đó là một đường chết chỉ có thể vào không thể ra, trừ phi từ bên ngoài phá đi vào, bằng không chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này.
Chẳng lẽ, thật phải thất trinh?
Nguyệt Trì Lạc khó hiểu có chút buồn cười, là ai độc ác với nàng như thế?
Không có thời gian nghĩ quá nhiều, Nguyệt Trì Lạc cầm lên trâm cài dùng lực đâm vào phía sau thân thể tên nam nhân.
Nam nhân bị đau, sức lực trên tay buông lỏng, Nguyệt Trì Lạc nhấc lên thân thể vô lực, rút ra cây trâm cài, tiếp tục đâm thêm một nhát vào trước ngực hắn, tên nam nhân vô lực thụt lùi lại mấy bước, con ngươi đỏ như máu trong nháy mắt trấn tĩnh, nhưng rồi trong chớp mắt lần nữa chỉ còn lại dục vọng của loài dã thú.
Nguyệt Trì Lạc thở hổn hển, khắp người càng lúc càng khó chịu, dục vọng đang tàn phá nàng, nàng lại không còn hơi sức để tránh né.
Nguyệt Trì Lạc muốn nhân lúc mình còn chút thanh tĩnh giết chết tên nam nhân này, nếu không mình sẽ phải thất trinh mất.
Nhưng nếu như tên nam nhân này chết, nàng cũng sẽ bị dục vọng hành hạ tới chết.
Cẩn thận suy xét vài lần, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy thất trinh là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Bởi vì trinh tiết so với mạng sống, thật sự không đáng giá nhắc tới.
Dù sao nàng cũng đã xuất giá, không còn là cái gì hoàng hoa khuê nữ, hơn nữa nàng không thương Đông Phương Tuyết, cũng không cần thiết vì hắn thủ trinh, vứt bỏ mạng của mình.
Nhưng Nguyệt Trì Lạc ngẫm nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, rõ ràng đây là cái bẫy của người khác tạo ra.
Mà mình lại hết cách không có đường lui, còn phải tạo điều kiện cho người ta bắt gian tại chỗ.
Thật sự là, không cam lòng mà. . . . . .
Cuối cùng, trong sự việc lần này, riêng bản thân Nguyệt Trì Lạc cảm thấy có lỗi nhất chỉ có Đông Phương Tuyết!
". . . A. . . Tuyết. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc vô ý thức nỉ non một tiếng, lúc ý thức nàng hoàn toàn rút khỏi cơ thể thì nam nhân lại lần nữa leo lên người nàng, lần này nàng hoàn toàn buông tha giãy giụa, cũng không còn hơi sức để giãy giụa. . . . . . . . . . . .
Gió đêm lay động, sắc trời dần tối bao phủ cả hoàng cung trong một mảnh tối đen.
Bên hông cửa điện Kim Phượng, nam tử phục tay mà đứng, lẳng lặng nghe bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ cùng tiếng vang náo loạn, đôi mắt hoa đào mang theo một ít mê ly cùng với vẻ mặt nham hiểm, áo choàng màu đỏ cẩn thận tỉ mỉ choàng ở trên vai, mặc cho gió thổi vung vẫy phiêu dật đung đưa.
Không lâu sau, có một hắc y nhân từ cửa hông nhanh chóng nhảy vọt ra, trực tiếp chạy đi về cửa chính phía Đông, nam tử ung dung thản nhiên nhếch nhếch khóe miệng đỏ tươi.
Trong chốc lát, bóng đen cũng biến mất vào trong màn đêm.
"Có thích khách. . . . . ."
"Bắt thích khách. . . . . ."
Xa xa, có âm thanh truyền đến.
Cửa chính phía Đông trong nháy mắt đã dấy lên nhiều ngọn đuốc, ánh lửa cơ hồ chiếu sáng cả hoàng cung.
Tiếng bước chân thị vệ đột ngột phá tan sự yên tĩnh trong hoàng cung, đội ngũ thật dài đang từ từ xuất phát về hướng bên này.
"Đi. . . Qua bên kia lục soát."
"Một góc cũng không thể bỏ qua."
Ánh mắt nam tử hung ác nham hiểm thoáng qua vài phần hứng thú, nhìn thị vệ đang vội vàng chạy tới hướng bên này lục soát, sâu kín thổi một hơi.
Xoay người, không do dự nữa, lắc mình vào cửa bên hông.
Trong phòng, nam tử bị xuân dược khống chế đang ra sức xé rách áo lót trên người nữ tử, đôi con ngươi đỏ như máu, mang theo nồng đậm hơi thở dục vọng như loài dã thú mất đi lý trí.
Trước ngực của hắn, trên mặt còn đọng lại vệt máu.
Giờ phút này, xiêm y nữ tử xốc xếch, cả người mềm mại vô lực xụi lơ mặc cho nam nhân giở trò, áo lót trắng tinh cũng bị nam tử xé rách không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn còn có thể che đậy thân th