XtGem Forum catalog
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326025

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

nhau."

Sắc mặt hoàng hậu có chút không vui, đôi mắt phượng thâm trầm đảo qua Nguyệt Trì Lạc.

Nguyệt Trì Lạc cũng không thèm để ý, lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Tống Chỉ Thi, ngồi lên ghế dựa đã chuẩn bị cho nàng.

Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, hoàng hậu đi tới chủ vị, phân phó cung nữ: "Dâng trà, thượng điểm tâm."

"Dạ."

Cung nữ nọ đáp một tiếng, khom người lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, cung nữ lui ra ngoài mang vào trà thơm cùng điểm tâm tinh xảo bày biện ở trên bàn.

"Đều là người một nhà, mọi người cũng đừng khách khí với Bổn cung." Hoàng hậu nâng chung trà lên khẽ nhấp một miệng, hộ giáp tinh tế như bạch ngọc ở trên tay tản mát ra ánh sáng lung linh kỳ ảo.

Nguyệt Trì Lạc nâng chung trà lên nhìn nhìn, ở giữa chung trà vàng óng tô điểm thêm hai cánh hoa trắng tinh khiết mềm mại xoay tròn, nhiệt độ nước tỏa ra hơi nóng từ từ bốc lên ở trước mặt nàng, lỗ chân lông nhẵn nhụi hơi giãn ra.

Nguyệt Trì Lạc để sát vào nhìn kỹ, sắc mặt không thay đổi chỉ rũ mắt xuống che giấu sự thâm trầm.

Vô sắc vô vị, độc dược mãn tính có tên là ‘Ôn Nhu’.

Kẻ trúng độc ngũ tạng thối nát trầm trọng, chịu đựng như có vạn con kiến đốt thân đau xót.

Đừng thấy nó tên là ‘Ôn Nhu’ nhưng thật ra nó rất tàn bạo không ai sánh bằng.

Loại độc này, một tháng phát tác một lần, một lần phát tác là một lần thống khổ, có người chịu đựng không nổi vào lúc phát tác liền lựa chọn tự sát.

Người may mắn không chết, sau nửa năm nếu vẫn không có thuốc giải cũng sẽ bị đau đớn hành cho đến chết.

Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng cười lạnh một tiếng, là ai có thâm thù đại hận với nàng như thế, còn phải dùng tới ‘Ôn Nhu’ để đối phó nàng.

"Trà này không hợp khẩu vị Tứ vương phi sao?"

Nhìn Nguyệt Trì Lạc đang trầm tư với chung trà, khóe miệng Tống Chỉ Thi hơi cong lên.

"Không hợp khẩu vị? Làm sao có thể?"

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ngẩng đầu lên cười, đôi mắt sáng như sao so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn.



Ánh mắt nàng vô cùng bình tĩnh đảo qua mọi người, nâng chung trà lên khẽ nhấp một miệng, híp nửa mắt nhìn chăm chú vào vẻ mặt từng người, nhưng sau đó ánh mắt lại trầm xuống, con ngươi như mực âm u không thấy đáy. . . . . .

Không có ai, không có bất kỳ kẻ nào có vẻ mặt khác thường.

Sao lại như vậy?

Rõ ràng là không có ai?

Vậy thì độc này, rốt cuộc là ai hạ?

Là ai muốn mạng của nàng? Hay là muốn khống chế nàng?

Theo lý thuyết, nếu như muốn mạng của nàng cũng không nên hạ độc dược mãn tính, ‘Ôn Nhu’ mặc dù đủ độc, nhưng không thể bị mất mạng ngay tại chỗ.

Như vậy, rốt cuộc có thể là ai chứ?

Nguyệt Trì Lạc không tự chủ chau mày, ánh mắt lần nữa đảo qua vài nhân vật quan trọng.

Không phải hoàng hậu cũng không phải là Tống Chỉ Thi, Trân phi lại càng không có khả năng.

Nàng cũng chưa từng kết oán với ai, như vậy rốt cuộc là ai đây?

Đầu óc Nguyệt Trì Lạc có chút rối loạn, liếc nhìn chung trà trong tay, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

Nàng không sợ chất độc này, trên người nàng vốn đã có một loại cực độc, hai loại độc dung hợp với nhau cũng chỉ càng thêm độc chút mà thôi.

‘Ôn Nhu’ này mặc dù tàn bạo, đối với nàng. . . Nàng chưa thử qua, nhưng chắc là cũng không có tác dụng gì.

Nàng cười khổ, khóe miệng đắng chát có chút khó chịu.

Nàng là một người mang độc, thật không biết đây rốt cuộc xem như chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Sắc trời bên ngoài đã tối, xem ra ý tứ của hoàng hậu hiển nhiên là không có dự định thả người.

Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc vào trong lòng, có chút buồn ngủ mông lung, cố ý nhìn về phía hoàng hậu ngáp một cái thật to.

Thật đúng là, có chút buồn ngủ à.

Hoàng hậu cười một tiếng, nhìn đám phi tần phía dưới nói: "Sắc trời đã tối, mọi người hãy hồi cung nghỉ ngơi đi."

Trong nhóm phi tần, có vài người vốn cũng có chút buồn ngủ mệt mỏi, nhưng ngại hoàng hậu chưa nói tan cuộc đương nhiên không dám bỏ đi về trước.

Hiện tại nghe hoàng hậu nói như thế, đều rối rít dập đầu lui ra.

"Sắc trời đã tối, hiện giờ cửa cung cũng đã cấm đi lại ban đêm, hai người các ngươi tối nay hãy ở lại trong cung, ngày mai Bổn cung phái người đưa các ngươi trở về."

Hoàng hậu quay đầu cười yếu ớt, nhưng nói thì nhìn về phía Tống Chỉ Thi Nguyệt và Nguyệt Trì Lạc nói, mà còn không cho người ta có đường cự tuyệt.

Cả cửa cung cũng đóng, Nguyệt Trì Lạc nàng còn lời gì để từ chối.

"Vậy thì làm phiền nương nương." Thần sắc Tống Chỉ Thi quái dị lườm Nguyệt Trì Lạc một cái, hiền thục đáp ứng.



Nguyệt Trì Lạc giựt giựt mí mắt, ngược lại cười nói, "Tốt, đành phải quấy rầy nương nương vậy, hy vọng không cần gây thêm phiền toái cho nương nương."

Xì. . . . . . Lời xã giao ai không biết nói?

Nguyệt Trì Lạc nàng cũng biết đấy, chẳng qua hôm nay ngủ lại chỗ này không biết ngày mai có thể bình an trở về hay không. . . . . .

Việc này thật rối rắm à, muộn thế này gọi nàng vào cung rồi lại không cho về, còn yêu cầu ngủ lại.

Đêm nay. . . . . . Đại khái sẽ rất đặc sắc. . . . . . . . .

"Trì Lạc lui xuống trước đi."

Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía Tống Chỉ Thi và hoàng hậu cười cười, trông thấy Tống Chỉ Thi vẫn chưa có ý