Polaroid
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325034

Bình chọn: 9.00/10/503 lượt.

ộ nào, có thể nói đã đạt đến trình độ dung túng.



Vì vậy, mới có thể dễ dàng tha thứ Đông Phương Tuyết cưới cô gái không có mạo lại không tài như mình, vả lại, cổ nhân tam thê tứ thiếp, không hài lòng, lúc nào cũng có thể bỏ, hoặc là lấy thêm mấy phòng trắc phi, cũng vì vậy, Hoàng đế cũng không quá làm khó nàng.

Đập vào mắt, là khung cảnh đỏ thẫm vui mừng, giống như hoa Mạn Châu Sa nở rộ trên đường hoàng tuyền, đỏ chói mắt, đỏ xinh đẹp.

Nguyệt Trì Lạc vốn đã quen với màu đỏ khát máu đó, nhưng thời gian dần trôi qua, dần dần khiến nàng quên lãng, thậm chí bắt đầu ghét màu đỏ này, bởi vì, lúc này sẽ khiến cho nàng nhớ đến đoạn thời gian máu tanh tàn nhẫn trước kia.

Giống như ác mộng vây quanh nàng, cũng khó trách ban đầu ông nội liều mạng, cũng muốn đưa nàng rời đi thế giới kia.

Đại đường, tân khách không coi là nhiều, nhưng cũng tới không ít.

Những người đến, đều là người của thị tộc Nguyệt gia, về phần những người khác, tất nhiên là phủ Tứ Vương Gia.

Hỉ nương đi phía trước, dẫn Nguyệt Trì Lạc xuyên qua đại đường, Thập Thất nhắm mắt theo đuôi phía sau, Nguyệt phụ cùng Trình thị ngồi cao trên chính vị, trên mặt khó nén vui mừng, ngay cả mắt cũng mang nụ cười nồng đậm, giống như ăn được mật ngọt.

Trước khi bước ra thềm cửa, bước chân Nguyệt Trì dừng một chút, sau đó đột nhiên rụt trở về, nàng chặn ngang tay gạt khăn voan đỏ trên mặt, xoay người, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Nguyệt phụ.

Khấu đầu ba cái, nặng nề cúi trên mặt đất trải thảm đỏ, Lưu Tô trên đầu theo thân thể lên xuống mà lắc qua lắc lại.

Người không biết, chỉ thấy Nguyệt Trì Lạc hiếu tâm, không bỏ được cha mẹ.

Thập Thất cau mày, nhìn nàng, mắt to sáng trong có một chút hiểu biết, có một tia thương cảm.

"Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cha là cha, Trì Lạc là Trì Lạc. Sau này, Trì Lạc có làm bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Nguyệt phủ." Ở trong tình huống như thế, lời của Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh nhạt có chút tàn nhẫn.

Nháy mắt, toàn trường xôn xao, trên mặt Nguyệt phụ thoáng qua một tia xấu hổ, lại cố gắng tự ép xuống.

Người Nguyệt gia hai mặt nhìn nhau, tiếng nghị luận cùng tiếng bất mãn, nhiều tiếng lọt vào trong tai.



"Nàng nói rất đúng, nữ nhi đã gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi, sau này, Nguyệt gia cùng với nàng sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì." Vào thời khắc mấu chốt như thế, Nguyệt phụ còn chưa lên tiếng, nhưng đại thiếu gia Nguyệt gia Nguyệt Vũ Chi đã áp chế được tình cảnh hỗn loạn.

Toàn trường im lặng, đối với Nhị tiểu thư Nguyệt gia không được sủng ái này càng thêm có cách nhìn khác.

Theo truyền thuyết nước Đông Phương, một năm Nguyệt Vũ Chi rất ít khi về nhà, vào lúc này một thân phong trần mệt mỏi chạy trở về trong ngày đại hôn của Nguyệt Trì Lạc.

"Tiểu muội, chúc mừng ngươi." Ngược lại với toàn trường, khi nghe Nguyệt Trì Lạc nói thế, trên mặt Nguyệt Vũ Chi lại nồng đậm ý cười cùng mừng rỡ.

Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn, một thân áo trắng mộc mạc thoải mái như giang hồ hiệp khách, đầu tóc đen như mực có chút hỗn độn xõa ở bả vai, bờ môi hơi vểnh lên tùy ý ngậm cọng cỏ lộ vẻ bất cần đời.

Người như vậy, sợ là ai nhìn cũng không tin tưởng hắn chính là đệ nhất phú thương nước Đông Phương, nhưng, Nguyệt Vũ Chi chính là như vậy.

"Sao đại ca lại trở về?" Trái ngược nhau, biểu tình trên khuôn mặt hóa trang dầy đặc của Nguyệt Trì Lạc cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Vô gian bất thương, Nguyệt Trì Lạc cảnh cáo mình, phải tận lực cách xa thương nhân một chút, cho dù người này là ca ca cùng cha khác mẹ.

"Tiểu muội xuất giá, đại ca há có đạo lý không trở về? Đúng rồi, đây là của hồi môn đại ca cho ngươi. . . . . ." Nguyệt Vũ Chi đến gần nàng, kín đáo đưa vật gì đó trên tay cho Nguyệt Trì Lạc.

Có người tinh mắt nhìn thấy, không nhịn được hít một hơi khí lạnh, chỉ vì đồ cưới Nguyệt Vũ Chi cho có Giá Trị Liên Thành. (vô giá)

Nguyệt Trì Lạc cau mày, thản nhiên nhìn Nguyệt Vũ Chi, có chút không hiểu có chút nghi ngờ, nhưng Nguyệt Vũ Chi cũng không cho nàng có cơ hội mở miệng, rất nhanh một tay cầm vật gì đó để vào trong tay nàng, sau đó ôm nàng đi về phía kiệu hoa, "Nên lên đường rồi, làm trễ nãi canh giờ cũng không hay."

Cùng với lễ quan lên tiếng ‘Khởi Kiệu’, kiệu hoa cứ thế một đường gióng trống khua chiêng, rêu rao khắp nơi đi tới phủ Tứ Vương Gia.

Kiệu hoa dừng lại, hỉ nương khom người vái chào coi như hành lễ với Đông Phương Tuyết.

Khóe miệng Đông Phương Tuyết khẽ nhếch cười, ánh mắt chứa đựng ôn nhu muôn đời không thay đổi.



Tiếp theo, hỉ nương lui xuống, nhưng đôi mắt lại lưu luyến ở trên khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Tuyết.

Thị vệ thở dài, ánh mắt liếc xéo đánh giá Vương Gia nhà mình.

Dáng người mảnh khảnh, thiếu niên mặc một bộ lễ phục đỏ thẫm, làm tôn lên sự cao quý như thần tiên trên cao chín tầng, đôi con ngươi màu tro lạnh của hắn luôn cười yếu ớt ôn nhuận, nhưng chỗ sâu nhất trong con ngươi lại cất giấu phần cao ngạo không muốn người biết.

Tuấn nhan thanh đạm, mày kiếm hơi nhíu, môi mỏng gợi cảm vung lên một đường cong hoàn mỹ, hơn nữa, nốt Chu Sa đỏ tươi như máu lại làm cho h