Polaroid
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 10.00/10/420 lượt.

, nát bấy không để lại bất cứ dấu vết gì.

Nhưng hắn đối xử với cô. . . . . . Thật sự rất tốt, rất đặc biệt, những thứ kia không phải cô tưởng tượng ra, cũng không phải người khác nhìn thấy, mà cô cảm nhận được.

Cô có thể cảm nhận được từ Đông Phương Tuyết!

Dù ai thấy Đông Phương Tuyết đối xử với cô như vậy cũng cảm thấy cô có vị trí không tầm thường trong lòng hắn!

Nhưng. . . . . .

"Nguyệt Trì Lạc. . . . . ."

Thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Tĩnh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, hít sâu một hơi thuốc lá, phả vào mặt Nguyệt Trì Lạc. Trong làm khói mờ ảo, nét mặt sắc sảo của cô càng xinh đẹp động lòng người.

Thì ra vợ của hắn lại đẹp như vậy!

Thảo nào có thể khiến mấy người đàn ông nhớ mãi không quên!

A. . . . . . . . . . . .

Nhưng cho dù gương mặt có đẹp mà không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lẽo, hờ hững như vậy thì sao có thể so sánh với cô?

Nếu Nam Cung Tĩnh đứng cạnh Nguyệt Trì Lạc, bạn hỏi rốt cuộc người nào đẹp hơn, thật sự không biết nói sao, chỉ cảm thấy mỗi người một vẻ.

Không phải nói dối nhưng Nam Cung Tĩnh thật sự rất đẹp.

"Nguyệt Trì Lạc, cô nói xem, Đông Phương Tuyết. . . . . . Có phải là. . . . . . Đông Phương Tuyết thích tôi không. . . . . . ."

"Nếu không, với tính tình của Đông Phương Tuyết, sao anh ấy có thể đối xử với tôi tốt như vậy. . . . . . Tốt như vậy. . . . . . Anh ấy thích, chắc chắn rằng anh ấy thích tôi. . . . . ."

Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.

Không biết câu cuối cùng đó là nói cho ai nghe.

Hình như là cô ấy, hình như là mình, trong lúc nhất thời Nam Cung Tĩnh cũng mờ hồ.

Làn khói lởn vởn xung quanh, gương mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Tuyết bỗng hiện lên trước mắt mà lòng cô rung động. Cuối cùng, hình ảnh trong đầu cô cũng không phải là Đông Phương Tuyết, mà là một khuôn mặt khác. Dung nhan như băng tuyết, như Tuyết Liên trên Thiên Sơn, như vì sao sáng trên cao, xa xôi không thể với tới.

Chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể ngưỡng mộ.

Bỗng chốc ngực cô nhói lên, từng chút từng chút, cơn đau thật quen thuộc.

Nam Cung Tĩnh lau khóe miệng, nụ cười tàn khốc, che giấu vẻ tái nhợt và khổ sở.

Đắng như Hoàng Liên, ngay cả trái tim cũng khốn khổ.

Cuối cùng Nguyệt Trì Lạc cũng mở mắt ra.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy. Ánh mắt như điện, con ngươi như dao cắt.

"Nam Cung Tĩnh, làm kẻ thứ ba có thoải mái không?"

Cô không nhìn Nam Cung Tĩnh, ánh mắt dừng ở một điểm hư vô, hờ hững, hắt lên khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh lẽo.

Cô ta đang nghĩ gì? Nam Cung Tĩnh không thể đoán được.

Cô mỉm cười, không thèm để ý: "Lúc giết người, cô có thấy thoải mái không? Hoàn thành một thương vụ lớn cô có thoải mái không? Khi hôn chồng mình, cô thấy thoải mái không? Thấy anh ấy ở bên tôi, cô có thấy thoải mái không?"

Nguyệt Trì Lạc không biết cô ta định nói gì, nhíu mày.

Cô ta cười, cười khanh khách, nhưng khi lọt vào tai người khác lại có cảm giác nát lòng:

"Cô hỏi tôi làm kẻ thứ ba có thoải mái không?? A. . . . . . Cảm giác đó chỉ có mình tôi biết, thoải mái hay khó chịu thì có sao?"

"Dù tôi có làm kẻ thứ ba của rất nhiều người đi nữa, cô có cho rằng tôi để ý đến ánh nhìn của người đời không?"

Nếu như để ý thì cô đã không làm kẻ thứ ba rồi.

Từ đầu đến cuối, điều Nam Cung Tĩnh để ý, chỉ là cảm giác của bản thân thôi.

A. . . . . . Cô là một người cực kỳ ích kỷ.

Dụi tắt điếu thuốc trên tay, Nam Cung Tĩnh kề sát vào Nguyệt Trì Lạc, lạnh lùng nở nụ cười:

"Nhưng, Nguyệt Trì Lạc, cô biết không, khi tôi quyến rũ Đông Phương Tuyết, hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác, thấy họ trầm luân từng chút một, rồi ruồng bỏ vợ của mình mà sa đọa với tôi, tôi rất thoải mái. Hơn nữa. . . .

"Nhưng, Nguyệt Trì Lạc, cô biết không, khi tôi quyến rũ Đông Phương Tuyết, hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác, thấy họ trầm luân từng chút một, rồi ruồng bỏ vợ của mình mà sa đọa với tôi, tôi rất thoải mái. Hơn nữa. . . . .Tôi có khả năng khiến cô khó chịu, cô nói xem. . . . . . có phải không?

"Nam Cung Tĩnh, cô thạt biến thái." Cực kỳ biến thái!

"Ha ha. . . . . . Biến thái ư? Vậy thì sao chứ? Thật ra thì nói cho cùng cũng do bọn họ không tự trọng, bản thân không năm giữ được còn trách tội tôi thì có có tác dụng gì? Tình cảm sâu lắng gì chứ? Không phải thoáng cái đã lên giường với phụ nữ khác rồi sao. . . . . . . . . . . ."

"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không ép bọn họ, tất cả đều là sự lựa chọn của họ, không phải sao?"

"Thế giới phồn hoa này, hấp dẫn nhiều đến mức nào? Bọn họ thật sự có thể chống lại đến cùng không? Nếu như không phải là tôi, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ gặp phải người phụ nữ khác, còn bị người phụ nữ khác quyến rũ."

Nói tới đây, Nam Cung Tĩnh ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt vẫn bình thản của Nguyệt Trì Lạc, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai: "Về phần Đông Phương Tuyết rốt cuộc có thể chống cự sự hấp dẫn hay không, vấn đề này, tôi sẽ nói cho cô biết."

Nghe vậy, Nguyệt Trì Lạc cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Nếu chắc chắn như vậy thì cần gì phải tới tìm tôi? Nam Cung Tĩnh, không phải cô chột dạ đấy chứ?"

"Đúng vậy, có p