Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325645

Bình chọn: 7.5.00/10/564 lượt.

n dường như có cái gì đó không còn giống như trước kia nữa.

Như vậy, rốt cuộc là có liên quan hay không đây?

Tại khu nhà riêng ở vùng ngoại ô.

Vừa mở cửa, hai mắt người thiếu niên đang mở to tựa như ảo mộng nhìn tới.

Bất thình lình đối diện với đôi mắt ấy Nguyệt Trì Lạc chợt ngẩn ngơ, trong mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc, đầu óc trong nháy mắt cũng chỉ còn sự trống rỗng.

Đó là một đôi mắt hồ ly hẹp dài câu hồn người.

Tròng mắt thâm thúy như vũ trụ mênh mông vô tận, đuôi mắt hẹp dài nhếch lên như muốn sát nhập gần tới vành tóc mai.

Đôi mắt ấy, tựa như muốn hút hết toàn bộ ánh sáng lẫn sự u ám trên cả thế gian này.

Đôi mắt ấy, tựa như bầu trời xanh thẳm mở bừng ra vào buổi sáng sớm, giống như Yêu Cơ dưới lớp kiêu ngạo và ngông ngênh, cao quý nhưng khoan thai. (YC là nói về ng con gái đẹp hay đi quyến rũ người khác)

"Lệnh. . . Hồ. . . Ly. . ."

Nguyệt Trì Lạc cắn răng nghiến lợi gọi lên cái tên đó.

Sau đó, tự lẩm nhẩm ở trong lòng.

Một,

Hai,

Ba,

Quả nhiên!

Liền thấy người thiếu niên, không. . . . . Cặp mắt Lệnh Hồ Ly chớp chớp, chớp tới khi sự cao quý lẫn u ám trong mắt chỉ còn lại sự hài hước, hàng lông mi ở trên mặt tỏa ra bóng râm vô cùng mê hoặc.

Tiếp theo chính là. . . .

Một tiếng cười quyến rũ đến không gì có thể sánh được, tà tứ cợt nhã gọi: ". . . . Tiểu A Trì."

Sợ run cả người, Nguyệt Trì Lạc giật mình tỉnh lại.

Sự kinh diễm lần đầu tiên được diện kiến trong khoảnh khắc đó đã biến mất không còn dấu vết theo một tiếng gọi Tiểu A Trì này.

Theo như cô biết.

Người này lúc nào bình thường thì khi ấy mới thật sự là không bình thường. .. . . .

Thật là.

Đã làm lãng phí một cái xác rất đẹp!

"Đợi dưỡng thương lành xong hãy mau cút cho em."

Cô hừ ra tiếng sau đó đổi giầy khác đi vào trong.

"Nè . . . Tiểu A Trì, em rõ thật là vô lương tâm mà, chúng ta dầu gì cũng đã mấy năm không gặp rồi, em lại thực sự không hề nhớ tới anh một chút nào sao?"

Nguyệt Trì Lạc hỏi ngược lại: "Nếu như không phải là đã xảy ra chuyện, anh có thể nhớ đến em?"

Lệnh Hồ Ly ho khan một tiếng, liếm liếm đôi môi khô khốc: "Làm phiền rót ly giúp anh ly nước."

Vị đại sư huynh này, lối suy nghĩ nhanh nhẹn quả thực là vượt trội hơn người bình thường!

May mắn là cô đã nhìn thấy quen rồi nên cũng không có lấy làm lạ.

Bước đi lại rót nước, sau đó cô ngồi xuống ở mép giường đưa cái ly tới gần hắn. . . .

Hắn nhìn nước trong ly rồi nhíu mày.

Trước khi hắn mở miệng, cô đã nhanh hơn hắn một bước không nhanh không chậm nói: "Ở đây chỉ có nước lọc như thế thôi, thích cũng phải uống mà không thích cũng phải uống!"

"Lệnh Hồ Ly, anh phải biết rằng, đây là nhà em chứ không phải nhà anh. . . . ."

Cho nên. . . . . . . . . . . .

Hắn vốn không hề có tư cách để bắt bẻ.

Bị tên thiếu niên này bắt bẻ, có đôi lúc khiến cho Nguyệt Trì Lạc nổi điên lên tưởng chừng như muốn giết người.

Cô chưa từng thấy ai mà thích bắt bẻ người khác như hắn!

Từ ăn, mặc, ở, đi lại, đến sinh hoạt hàng ngày, mỗi một chi tiết nhỏ cũng hay bắt bẻ đến mức làm cho người ta chỉ muốn giết chết hắn. . . . . .

"A Trì. . . ." Ngước mắt nhìn tới Nguyệt Trì Lạc, người thiếu niên uất ức mím mím đôi môi tái nhợt, có phần không thích nhưng vẫn bưng ly nước lên uống hết.

Nguyệt Trì Lạc để cái ly về lại chỗ cũ, ngồi xuống ghế quan sát hắn. . . .

Mấy năm không gặp dường như hắn cũng không có gì thay đổi.

Vẫn là một gương mặt tuấn mỹ có một không hai, đôi mắt hẹp dài y hệt như loài hồ ly.

Tuy dáng người hơi gầy một chút. . . .

Tia sáng trong mắt đơn thuần mà hắc ám cũng giống như lần đầu tiên mới gặp, hai loại cực đoan, nhìn người thì luôn có sự hài hước xưa nay không hề thay đổi. . . .

Tâm tình như thể đang đi dạo chơi chốn nhân gian, cá tính thì làm việc theo cảm tính, đối với hắn dường như trong thiên hạ này không có chuyện gì mà đáng giá nghiêm túc.

Cô chỉ nhìn hiểu được sự đơn thuần trong mắt hắn, nhưng cho tới bây giờ nhìn không hiểu được sự hắc ám trong mắt hắn.

Đen tối như vậy, tựa như vực thẳm ngun ngút.

Chỉ cần liếc mắt là có thể hút sạch linh hồn của con người!

Thấy cô ngẩn người nhìn hắn, môi hắn dần dần nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, đôi mắt hẹp dài từ từ nheo lại, hài hước phớt tỉnh nói: "Thế nào, bản thiếu gia đẹp trai hơn nhiều so với cái tờ giấy hôn thú nhà em phải không?"

Là câu kể lể, không phải câu hỏi.

Sự tự sướng và sự khiêu khích của hắn là kết quả của số biến đổi tương ứng.

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt hỏi: "Anh biết ư?"

Biết chuyện cô đã kết hôn?

Lệnh Hồ Ly ngạo nghễ cười: "A Trì à, em nghĩ có cái gì mà anh không thể biết?"

"Em chỉ hơi tò mò, từ khi nào mà anh lại biết quan tâm đến chuyện của người khác như thế?"

Hắn sững sờ, khóe mắt chợt hiện lên một tia đông lạnh: "Anh chỉ tùy tiện điều tra một chút, không ngờ lại tra được tin tức em kết hôn."

Nguyệt Trì Lạc chỉ cười cười không nói gì.

Đúng vậy.

Chuyện mà Lệnh Hồ Ly muốn biết vốn chẳng có gì khó khăn. . . . .

Chỉ cần, hắn muốn!

Một thiên tài như hắn, có chuyện gì mà hắn không biết?

Chẳng qua hắn chỉ không có tâm mà thôi.

Nguyệt Trì Lạc thường hay nghĩ, có phải b


XtGem Forum catalog