
iểu rõ, mặt trời mới mọc lại có thể đỏ như
vậy, màu đỏ ấy gần như bi hùng, có một ý chí chiến đấu dâng trào, không
chút do dự đốt lên dòng năng lực của từng sinh mạng, dòng năng lực đó là bất tận, sinh mạng không ngừng cháy, đó cũng là một loại mãnh liệt, là
khát vọng đối với ánh sáng.
Nhìn thấy cảnh mặt trời mọc từ đằng đông thật đẹp đó, tôi bỗng nhiên
nghĩ tới trong ký ức, Tư Dạ từng cùng tôi ngắm hoàng hôn vô số lần,
nhưng chúng tôi lại chưa bao giờ cùng nhau chào đón ánh sáng mặt trời.
Việc này có phải đã chứng tỏ rằng chúng tôi cuối cùng vẫn không có cách
nào cùng nhau đi về phía ánh sáng? Hay đó là một loại tham vọng xa xỉ
đối với chúng tôi? Thế giới của chúng tôi chỉ có thể trôi đi trong tối
tăm, u mịch hay sao?
Đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút đau đớn, tôi từ từ nhắm chặt hai
mắt lại, nhưng tôi hiểu đau mắt không phải vì ánh sáng mặt trời.
Cửa mở, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, nhưng tôi chẳng hề
quay đầu vẫn ngồi bó gối ở đó. Tôi hiểu, dáng vẻ này trong mắt hắn biểu
hiện điều gì.
Hắn chậm rãi bước tới gần tôi, đôi tay từ phía sau lưng nhẹ nhàng xoa lên cổ tôi, xoa lên vết thương trên cổ, tôi cũng chẳng động đậy. Hắn từ phía sau ôm lấy cơ thể tôi, ôm chặt vào trong lồng ngực.
Sau đó, nụ hôn của hắn lập tức rơi xuống phía dưới, rơi xuống lọn tóc tôi, tai tôi, cổ tôi, bờ vai tôi… Như gió nhẹ mưa phùn vậy, mềm nhẹ mịn màng.
Tôi vẫn chưa động đã, đã nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của hắn…
“Ngưng Tịch, nói cho anh biết, đây có phải là một giấc mơ không? Nếu
như đúng thì tại sao cảm giác với em lại chân thực đến như thế? Nếu như
không phải thì vì sao em gần trong gang tấc lại khiến anh cảm thấy như
xa tận chân trời. Ngưng Tịch, em có biết hơn một ngàn ngày đêm này anh
dùng tâm trạng thế nào để nhớ về em hay không? Đôi mắt của em, nụ cười
của em, mái tóc của em, tất cả tất cả của em mỗi ngày mỗi đêm đều quanh
quẩn trong lòng anh, đuổi không đi, quên không được. Từ rất lâu rồi anh
đã không thể nào hiểu rõ, đối với em, là yêu hay hận nữa.”
Tôi im lặng nghe không nói gì. Nhìn thấy tôi vẫn hờ hững như trước,
hắn đột nhiên hung hăng xoay ngược tôi lại, nhìn thẳng vào mắt.
“Ngưng Tịch, nói anh biết, ba năm trước rốt cục là anh đã làm sai
điều gì, tại sao em có thể đối xử với anh tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình
như vậy? Tất cả quá khứ có phải chỉ có một mình anh tình nguyện? Còn
nước mắt của em… chúng rơi vì ai? Em vẫn thiếu anh một đáp án.”
Thấy ánh mắt rối bời của hắn, tôi cười “Đáp án ư? Anh hỏi tôi ba câu liên tiếp. Anh muốn tôi trả lời câu nào trước?”
“Hiên Viên Ngưng Tịch, em đừng giả vờ ngớ ngẩn với anh nữa.” Cuối cùng hắn rít lên như thế.
Đôi tay hắn mạnh mẽ siết lấy bờ vai tôi, khiến xương cốt vốn đã mềm
yếu của tôi nhũn ra. Hắn đang phát tiết phẫn nộ của chính mình nhưng vẫn không có xúc động mãnh liệt tới mức bóp cổ tôi lần nữa, xem chừng, bây
giờ hắn đã suy nghĩ nhiều hơn rồi.
Quả nhiên, hắn tự mình áp chế cảm xúc xong lạnh lẽo rét buốt cười một cái.
“Lại muốn dùng cách đó để chọc giận tôi? Em tỉnh lại đi. Tôi biết em
không sợ chết nhưng tôi phải nói cho em biết, đừng có mơ mộng, tôi sẽ
không để em chết đâu! Tôi phải nói cho em biết, chết đối với em cũng là
một loại hy vọng quá xa vời.”
Nghe thấy lời nói băng lạnh tàn nhẫn này, trong lòng tôi lại im lặng
cười to. Tư Dạ, anh sai rồi. Người đang sống, anh có thể bắt hắn đi
chết. Nhưng người đã chết rồi, anh không thể nào bắt hắn sống lại được.
Sinh lão bệnh tử là tự nhiên, trước sức mạnh của tự nhiên sức mạnh của
con người nhỏ nhoi tới mức không đáng kể. Cho dù một người quyền thế có
lớn đến mức có thể một tay che trời, nhưng đối mặt với cái chết hắn cũng hèn mọn yếu đuối đến thế thôi. Đây là quy luật của cuộc sống, bất kỳ là ai cũng không thể thay đổi được.
“Anh đang nằm mơ sao? Tư Dạ, trừ một đáp án ra, anh còn đang mơ tới cái gì nữa?” Tôi hỏi lại
Hắn chớp mắt một cái, lập tức quăng tôi lên giường, “Anh muốn em! Anh muốn em cam tâm tình nguyện nằm lên giường của anh “
Cam tâm tình nguyện? Tôi cười nhạt. Tư Dạ, thế này không giống phong
cách của anh, anh lúc nào cũng chỉ cần đến kết quả mà không coi trọng
quá trình, cần gì phải để ý xem tôi có cam tâm tình nguyện hay không?
Nhưng mà, thế này thực ra cũng hơi khó. Quá khứ, mục đích của tôi
không trong sáng, tất nhiên sẽ không có cách nào mà cam tâm tình nguyện. còn tôi bây giờ thì không thể can tâm tình nguyện.
Sức khỏe của tôi không thể làm tình với bất cứ người nào nữa, trái
tim tôi không chịu được loại giày vò này, anh muốn tôi cam tâm tình
nguyện thế nào?
Mặc dù thời gian của tôi cũng không còn nhiều nữa, tôi đang đoán xem
mình sẽ chết thế nào, nhưng không bao gồm việc chết ở trên giường anh…
Nhưng bàn tay hắn đã tham lam tiến vào trong quần áo tôi, dục hỏa
trông mắt đang hừng hực thiêu đốt, nhiệt độ nơi đó không khéo chạm vào
có thể sẽ bị bỏng. Nhưng hắn không vội vàng kéo mở nó ra, chỉ chậm rãi
gọn gàng cởi cúc áo của tôi ra, mỗi tấc biểu tình trên mặt tôi hắn cũng
không hề bỏ qua.
“Nếu như, tôi nói tôi không đồng ý anh sẽ