80s toys - Atari. I still have
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324163

Bình chọn: 9.00/10/416 lượt.

như không, nhàn nhạt nói ra ba chữ “Hoàng Bắc Nguyệt…”

Trong tim nhất thời chấn động, bàn tay cầm dao không tự giác run lên.

Nụ cười của hắn càng thêm quyến rũ “Lâu như vậy hắn vẫn chưa tới cứu em, chẳng lẽ em cũng không cảm thấy kì lạ?”

Tôi đương nhiên có cảm thấy kì lạ, nhưng Bắc Nguyệt hẳn là không dễ

dàng rơi vào tay hắn như thế, người của Hoàng gia cũng không phải là bất tài.

Tôi đưa con dao sáng chói về phía hắn, nhẹ nhàng nói “Thế thì sao?

Anh biết rõ, tôi lúc nào cũng là con người không tim không phổi.”

Hắn cười lạnh lắc lắc đầu “Anh thực sự cảm thấy buồn thay hắn đấy,

anh đã nói rồi em là một con sói không quen được nuôi dưỡng, nhưng mà

hắn lại không tin. Em không để ý tới việc hắn sống chết thế nào, vậy giữ lại cũng vô dụng “

Ngón tay xẹt qua cổ, ám hiệu đổ máu…

Đúng lúc này, tôi mới nhìn thấy trên tay hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một chuỗi tràng hạt gỗ. Tôi nhận ra, đó là vật bất ly thân của

Bắc Nguyệt từ trước tới giờ.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhắm mắt lại, “Anh thắng rồi…”

Tôi buông con dao xuống…

Nhãn cầu hắn lập tức trở nên băng lạnh, giơ tay vung lên tặng tôi một cái tát thật mạnh rồi ném tôi xuống nền đất…

“Thì ra, em chỉ vô tình với mình anh…” Níu chặt lấy vạt áo tôi, đôi

mắt hiện lên một luồng sáng lạnh lùng, thấp thoáng màu máu hung ác.

Lau vết máu ở khóe miệng, tôi duyên dáng cười với anh một cái, “Anh

muốn làm ở đây để biểu diễn trước mặt mọi người, hay là vào phòng làm…”

Hắn nghiến răng, oán hận nói “Hiên Viên Ngưng Tịch, anh thật muốn xé em ra…”

Ý thức của tôi rời rạc giữa tỉnh và mơ, trong không khí dường như có

hương vị của nước biển, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng sóng

biển, rốt cục là tôi đang ở đâu?

Cố gắng mở to mí mắt nặng nề nhưng chỉ thấy toàn một màu đen trong

phòng. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua nơi cao nhất trên chiếc cửa sổ chiếu vào trong phòng, giống như nước đổ xuống một miếng đất chỉ có sỏi đá,

đó là nguồn sáng duy nhất ở đây.

Đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối, tôi bắt đầu đánh giá căn

phòng này, chắc là một căn phòng đá, nói chính xác hơn thì là nhà tù

bằng đá. Bởi vì… Tôi đang trải qua hình phạt bị xiềng xích giống như

phạm nhân trong tù.

Chỉ có điều, kế hoạch đã hỏng bét rồi. Thì ra vết thương trên cơ thể

đã được bôi thuốc, hơn nữa còn được băng bó, không chảy máu nữa. Tôi

hiểu, hắn chính là không muốn tôi được chết một cách vui vẻ.

Đôi tay bị xích sắt trói rất chặt, cổ tay tinh tế gầy guộc chỉ còn là da bọc xương, máu tươi uống lượn trên tay tôi vài vòng rồi rớt xuống,

nhỏ xuống từng giọt trên nền đá, phát ra âm thanh trong trẻo. Cổ tay đau giống như bị lửa đốt, tôi đứng thẳng, cổ tay không cần phải chống chịu

toàn bộ sức nặng của cơ thể nữa, đau đớn đã dịu bớt một chút.

Đau tới như vậy, tại sao tôi tới giờ mới tỉnh? Tôi nhìn qua cánh tay, quả nhiên có lỗ kim, chắc là tôi đã bị người ta tiêm vào một lượng

thuốc ngủ lớn quá rồi. Cả người mỏi nhừ không còn chút sức lực nào chính là bằng chứng tốt nhất, dược tính của loại này rất mạnh, nếu không tôi

đã không tê liệt thân thể mà không thể chống chọi với nó thế này, hơn

nữa còn chẳng có phản ứng gì.

Ồ, thuốc ngủ lại còn cả xích sắt, thế này thì coi trọng tôi quá rồi,

chỉ là ngay cả Hiên Viên Ngưng Tịch của trước kia cũng khó có thể chạy

ra ngoài, huống chi là bây giờ, hắn cũng “Dụng tâm lương khổ” quá đi.

(dụng tâm lương khổ: suy nghĩ một cách cực khổ để quyết định một vấn đề)

“Em cười gì thế?” Tiéng nói băng lạnh vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.

Hắn tới từ lúc nào? Hoặc giả, hắn vẫn luôn đứng ở một nơi bí mật để theo dõi tôi?

“Đây là đâu?” Tôi hỏi lại, tôi nghĩ tôi có quyền được biết nơi mình

sắp chôn thân là chỗ nào, nếu như hắn có ý định giữ lại thi thể của tôi…

“Em thực sự không nhận ra à? Anh còn tưởng rằng em có rất nhiều tình cảm với nơi này chứ?”

Sao cơ? Tôi từng đến đây? Tôi nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh.

Chính xác, cảm giác của tôi đối với nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa

lạ, chẳng lẽ là…

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, rõ ràng hắn có cười một cái: “Không sai, đây chính là ‘Tái sinh’ “

‘Tái sinh’? Không ngờ hắn lại đem tôi về đây! Giờ phút này, tôi không còn cách nào có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Tôi vẫn nghĩ rằng, hắn

cũng giống như tôi, cùng oán hận nơi này…

‘Tái sinh’ là một hòn đảo biệt lập ở Nam Thái Bình Dương, thực ra nó

không được đặt tên. Cái tên “Tái sinh” này, là chúng tôi – những người

huấn luyện trên đảo này tự đặt.

Thực ra, cảnh sắc ở đây rất đẹp, biển khơi bát ngát mênh mông không thấy bờ, trời xanh, mây trắng, trời nước một màu…

Nhưng với những đứa trẻ được chúng tôi nhận về huấn luyện mà nói, nơi này chính là tầng thứ mười chín của địa ngục.

Vô số những đứa trẻ đã chết rất thảm ở đây, oan hồn của chúng càn

được “tái sinh”. Những người sống ở nơi này từ lâu đã không còn là chính mình nữa, linh hồn và thể xác đều đem bán cho quỷ dữ, đó cũng là một

loại “tái sinh”.

Cho nên, chúng tôi gọi hòn đảo này là “Tái sinh”, người sống ở đây

cũng rất mong mỏi được tái sinh, bởi vì nếu từng sống ở đây bạn sẽ hiể