
trong lòng cũng thấy hơi có lỗi.
Đi vào phòng bếp, ăn bữa ăn khuya mà anh để lại trong lò vi sóng cho cô,
cô rửa sạch bát đũa sau đó đi vào phòng ngủ, lại phát hiện người kia
cũng không có ở đây.
Quanh quẩn một vòng rồi đoán được anh ở
trong phòng làm việc, cô mở cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi ở trước
máy vi tính xem cái gì đó.
"Ăn xong bữa khuya rồi?" Anh thấy cô đi vào, ngẩng đầu nhìn cô.
"Vâng" cô gật đầu một cái, nhẹ nói, “Anh đang làm việc sao?"
"Chỉ xem qua kịch bản một chút và thảo luận một vài vấn đề cho kịch bản tiếp theo thôi." Anh day day huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, "Nếu mệt mỏi
thì em đi ngủ trước đi, anh phải giải quyết hết những chuyện này trước
đã."
Cô suy nghĩ một lát, "Anh có muốn em ở trong này cùng anh
không? Em sẽ ngồi yên lặng trên ghế sofa đọc kịch bản, sẽ không làm
phiền đến anh."
". . . . . . Lát nữa có thể có hai cuộc họp qua
điện thoại." Giọng nói của anh càng dịu dàng hơn, "Em đi ngủ trước đi,
Sharon nói ngày mai em phải dậy sớm làm việc."
“Vâng" Cô nhìn anh, trên mặt có chút không đành lòng.
"Hạ Hạ, " anh cũng nhìn cô, lúc này mới nói, "Ngày mai anh sẽ đi thành phố X tham gia họp báo cho bộ phim mới, hơn nữa còn phải đi gặp mặt đạo diễn, nhưng mà anh sẽ tranh thủ trở về vào tối ngày kia để mừng sinh nhật."
Cuối cùng, anh lại thêm vào một câu, "Ở nhà, em và anh, chỉ có hai người chúng ta, có được không?"
"Được." Cô gật đầu một cái, cẩn thận nhìn chăm chú vào sườn mặt tuấn tú của
anh, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đóng cửa lại,
"Tư Không. . . . . . Ngủ ngon."
***
Sáng hôm sau lúc cô rời giường, Tư Không Cảnh đã sớm rời khỏi nhà trọ.
Kể từ khi《 Hồng Trần 》 đóng máy, thời gian cô nhìn thấy anh càng ngày càng ít.
Cho dù hai người sống chung trong một nhà nhưng thời gian ở cùng nhau rất ít, có lẽ công việc của cả hai đều rất bận rộn.
Trong lòng cô dường như có chút gì đó không nói ra được, rửa mặt xong, trợ lí đến đón cô tới công ty.
Đến công ty, trợ lí nói cho cô biết Mục Hi sai người tới, yêu cầu cô trực
tiếp lên phòng làm việc của anh ta, cô liền đi thang máy thẳng lên tầng
trên.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô liền chạm mặt với một
người, người nọ bước đi rất nhanh, cô mới vừa từ thang máy đi ra, người
nọ ngay lập tức bước vào thang máy, thậm chí ngay cả mặt của người nọ cô cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một người phụ
nữ.
Cánh cửa phía trước phòng làm việc của Mục Hi hơi khép hờ, cô nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa đi vào.
Bước vào trong phòng làm việc, ánh mắt vừa nhìn qua, cả người cô liền sững sờ.
Chỉ thấy Mục Hi ngồi trên ghế, quần áo trên người lộn xộn lung tung, Âu
phục rơi trên mặt đất, trên người anh ta chỉ còn chiếc áo sơmi nhăn
nhúm, cổ áo cũng đã bị cởi ra, vả lại ở gần cổ áo còn có thể thấy lờ mờ
mấy vết màu đỏ rất mập mờ.
Hơn nữa quan trọng nhất là, hai tay
của Mục Hi bị trói chặt lại bởi cà vạt, trên mặt anh ta không có biểu
cảm gì, vẻ mặt âm trầm cởi cái cà vạt kia.
Mục Hi nghe thấy tiếng bước chân của cô, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy là cô, trên mặt cũng
không có gì gọi là mất tự nhiên, mặt anh không thay đổi nói: "Gọi cô tới là muốn nói cho cô biết buổi tối ngày kia có một bữa tiệc rất quan
trọng."
"Mỗi năm một lần lấy danh nghĩa của Live làm tiệc từ
thiện cho thành phố S, toàn bộ nghệ sĩ của công ty đều phải có mặt, đến
lúc đó cô làm bạn gái của tôi, ngày hôm đó sẽ có người dẫn cô đi thử lễ
phục."
Anh ta nói rất nhanh trong giọng nói lại có ý ra lệnh, sau khi nghe xong cô im lặng một lát, mới mở miệng, "Đêm hôm đó. . . . . .
Tôi có việc bận."
Đêm hôm đó là sinh nhật của Tư Không Cảnh, anh
đã nói với cô vì muốn cùng với cô trải qua đêm sinh nhật mà sẽ cố gắng
sắp xếp thời gian trở về từ thành phố X.
Lúc này Mục Hi đã mở
được cái cà vạt buộc chặt tay anh ta, cau mày ném cái cà vạt lên trên
bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giọng nói
hơi mất kiên nhẫn, "Bữa tiệc hôm đó, một người bạn của tôi là đạo diễn
vô cùng nổi tiếng tại Mỹ cũng tới tham gia, ngày hôm qua cậu ta gọi điện thoại tới nói cho tôi biết, gần đây cậu ta đang muốn quay một bộ phim,
nhưng mà còn thiếu vai nữ chính."
"Mà cậu ta nói vai nữ chính
trong bộ phim kia cần phải có khí chất đặc biệt, có vài phần giống với
khí chất của cô, cho nên. . . . . . Rốt cuộc có tới bữa tiệc này hay
không tùy cô quyết định." Ngày sinh nhật của Tư Không Cảnh, đúng vào ngày lập đông.
Mùa đông đã bắt đầu ở thành phố S, Phong Hạ đi theo Kevin, trợ thủ của Mục
Hi thử lễ phục, trước khi ra ngoài,cô khoác một chiếc áo khoác dày bên
ngoài bộ váy mỏng.
“Kevin.” Ngồi vào trong xe,cô nghiêng đầu nhìn về phía Kevin. “Party từ thiện dự tính kết thúc lúc mấy giờ?” Kevin
nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi nói. “Sẽ rất khuya, theo các năm
trước thì đến khoảng rạng sáng, nhưng cũng có thể rời khỏi đó trước thời gian… Chỉ là, phải xem lúc nào thì thiếu gia định rời khỏi đó, cô là
bạn gái cậu ấy, phải đi theo cậu ấy.” Cô nhẹ cụp mắt xuống, lấy điện
thoại di động nhìn. Trên màn hình đúng lúc phát tí