
m thanh của anh khàn khàn, mang theo cả sự xao động, yêu thương, cưng chiều.
Rất dịu dàng, làm cho người ta tham lam quyến luyến, rất giống với giọng của anh trong những ký ức ngọt ngào kia.
Cô nghe xong, nước mắt càng ào ra nhiều hơn.
Anh khẽ thở dài, đem cô ôm lên đùi, một bên cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cô nhìn anh, mắt đỏ lên “Tư Không Cảnh, em vẫn luôn tự cho rằng em kiên
cường hơn người khác, hơn nữa càng ngày càng kiên cường hơn.”
Nhưng chỉ cần đứng trước mặt anh, tất cả mọi phòng bị, mọi sự chống đỡ của cô trong nháy mắt đều hoàn toàn tan rã.
Cô không có chút nào cất giữ riêng mình với anh, cho nên mới biết cô yêu anh bao nhiêu, thương anh bao nhiêu.
“Anh biết.” Anh vuốt nhẹ tóc cô, chậm rãi nói “Cho nên, Hạ Hạ, không phải lúc nào anh cũng kiên cường như em nghĩ.”
Cô có thể nhìn thấy tình yêu cùng nỗi đau nơi đáy mắt anh, cũng có thể nhìn thấy chúng lắng đọng dầy phức tạp.
“Chính vì như vậy cho nên anh vì những điều người khác nói, chưa đi chứng thực mà đã dao động, không tin tưởng em” Anh cúi đầu, chạm môi lên má cô
“Thật xin lỗi.”
Trong tình yêu, anh cũng là người yêu lần
đầu, lại luôn gặp phải những điều chưa bao giờ xảy ra, những điều này
luôn luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến anh, đến lý trí và suy nghĩ của
anh.
Phải nói là, chỉ cần là những điều liên quan tới cô, luôn dễ dàng làm anh dao động.
Cô hít hít mũi, vươn tay vòng lên cổ anh, khóe môi cong lên “Em thật vô
dụng, vừa thấy anh ngồi trong phòng, không cười cũng không nói với em,
em đã rất khó chịu, trước kia sẽ không như vậy.”
Yêu anh
trong thời gian càng dài, ở trước mặt anh bộc lộ sự mềm yếu càng nhiều,
luôn luôn sợ anh sẽ nghe thấy những điều không hay.
Cô càng ngày càng sợ mất đi anh, nỗi sợ ấy lúc nào cũng thường trực ở trong đầu.
“Cũng không phải chỉ mình em… đấy như là thói quen của hai chúng ta.” Khóe
môi anh nâng lên, dùng mũi cọ cọ lên sống mũi cô “Bất quá, luôn luôn có
Lâu Dịch chỉ điểm.”
Vừa nghe thấy tên Lâu Dịch, cô lập tức
bật cười “Thật ra thì, Tư Không… em cảm thấy đáng lẽ Lâu Dịch phải yêu
anh mới đúng…Trong ngày sinh nhật mà cậu ấy cũng tạo cơ hội cho chúng
ta.”
Tư Không Cảnh trầm mặc hai giây, cúi người ôm cô, lập
tức đem cô áp lên ghế salon, từ mắt lưu luyến đến cổ trắng ngần của cô,
đợi đến khi hơi thở của cô dã bắt đầu dồn dập mới ở bên tai cô bật ra
một hơi “Đúng vậy, cho anh có cơ hội được cơm no áo ấm, thật muốn cám ơn cậu ta.”
Giống như đã quá lâu không ở chung một chỗ, lại ở
một nơi không có ai quấy rầy, không phải nơi quay phim ồn ào, không phải lén lút nhìn nhau, không có người thứ ba, chỉ có hai người.
Những ủy khuất, hiểu lầm kia, vào giờ phút này cũng biến mất bằng tốc độ nhanh nhất.
Có lẽ là biến mất, hoặc giả là tạm thời bị che đậy, giấu đi.
Nhưng bất kể là kết quả như thế nào, lúc này, không còn gì là quan trọng nữa.
Phong Hạ nhìn ngũ quan tuấn mỹ của anh, nhìn trong đáy mắt anh đã dấy lên lửa tình, ôm chặt cổ anh hơn, nâng thân thể mình dán lên người anh.
Cô cũng rất muốn anh.
Muốn toàn bộ những gì thuộc về anh.
Cơ hồ anh không do dự nữa, rất nhanh làm cho cơ thể cô trần trụi không che đậy, anh cũng cởi quần áo trên người mình ra.
Anh say mê, nóng bỏng hôn cô, một lát sau, lật cả người cô lên, hôn từ cổ
đến vùng tuyết trắng nơi sống lưng, lưu luyến, mê mẩn ở nơi đó.
“Tư không.” Cô nằm trên ghế, âm thanh khẽ run “Ở trên giường làm… Được không?”
Anh không nói gì, ôm cô từ trên ghế lăn xuống tấm thảm mềm mại.
“Ở trong này.” Anh cởi quần của mình, tách hai chân cô ra, nâng lên, ánh
mắt nóng rực nhìn vùng đất huyền bí giữa hai chân cô “Ở trong này làm.”
Cô nằm ở tư thế như vậy, nghe câu nói của anh, lại theo tầm mắt của anh,
cảm thấy rất xấu hổ, nhưng không phản kháng, chẳng qua cả người không
ngừng run rẩy, làn da bị nhiễm một tầng ửng hồng.
Lúc này,
anh đã mất đi năng lực suy nghĩ, cơ hồ cởi toàn bộ quần áo, cũng không
làm xong khúc dạo đầu, đã dè hai bên eo cô, trực tiếp tiến về phía
trước.
Một thời gian chưa làm, dĩ nhiên là đau, cô rên lên
một tiếng, cảm giác được anh muốn lui ra một chút, phải khắc chế nhẫn
nại, cô nhắm mắt nói rất nhẹ “Em không sao, anh….động đi.”
Anh “Ừ” một tiếng, nâng eo cô từ từ đem toàn bộ đi vào.
“Rất trướng?” Anh cúi đầu, cắn lên môi cô, âm thanh đầy mê hoặc.
“Vâng,” Cô xấu hổ, cảm thấy thân thể mình bị lấp đầy, không hề có bất kỳ khe hở nào, mà anh lại càng ngày càng nóng bỏng, cứng rắn.
Anh nhìn cô, dần dần bắt đầu động, rút ra lại đẩy mạnh vào, hơi thở vẩn đục “Bảo bảo, thích không?”
Anh rất ít gọi cô như vậy, thân thể cô liền run rẩy, nơi đó cũng càng ngày càng hút chặt.
“Nói chuyện.” Mồ hôi anh từ trên trán chảy xuống, vô cùng hấp dẫn, mị hoặc “Bảo bảo …. Em cũng rất muốn, phải không?”
Cô nhắm mắt, im lặng không nói cũng không dám nhìn anh, sợ vừa nhìn vào
mắt anh sẽ không nhịn được mà nghe theo lời anh trả lời những thứ xấu hổ kia.
Anh thấp giọng cười cười, không hỏi nữa, tốc độ càng
lúc càng nhanh, nhìn nơi lãnh địa của cô đang mút lấy của minh, nơi béo
mập ấy vì động tác của anh mà bị xé rách,